TIẾN SĨ NGUYỄN
THANH LIÊM,
MỘT NHÀ GIÁO NẶNG
LÒNG ÁI QUỐC
Nhà văn Dương viết
Điền và Giáo Sư Nguyễn Thanh Liêm
Được
biết rằng Tiến sĩ Nguyễn Thanh Liêm sinh năm 1934 tại Tân Hội Mỹ, Mỹ Tho,
nhưng lớn lên tại làng Phú Túc, quận Bình Đại sau này lại thuộc về quận Hàm
Long, tỉnh Kiến Hòa (Bến Tre). Học ở trường làng Phú Đức đến hết lớp Ba mới
vào trường Nam Tiểu Học tỉnh lỵ Mỹ Tho. Lên trung học, học ở Collège Le
Myre de Vilers, sau nầy là trung học Nguyễn Đình Chiểu, đến hết bậc Tú Tài
I (chương trình Pháp) rồi tiếp tục học ở Petrus Ký đến xong Tú Tài II ban
Triết (chương trình Pháp). Tốt nghiệp Cao Đẳng Sư Phạm và Đại Học Văn Khoa
Saigon với bằng Cử Nhân Giáo Khoa Việt Hán. Ngoài ra còn có thêm chứng chỉ
Lịch Sử Triết Học Đông Phương và Tây Phương, Đại Học Văn Khoa Saigon. Ông
tốt nghiệp Iowa State University với bằng Ph. D. of Research and Evaluation
in Education (Tiến sĩ giáo dục về Nghiên Cứu và Lượng Giá). Giáo sư Nguyễn
Thanh Liêm đã từng phục vụ trong các chức vụ sau đây trong lãnh vực giáo
dục ở Việt Nam trước năm 1975:
. Giáo sư
Trung Học Petrus Trương Vĩnh Ký, Saigon.
. Hiệu Trưởng Trung
Học Trịnh Hoài Đức Bình Dương.
. Hiệu Trưởng Trung Học Petrus Trương Vĩnh Ký,
Saigon.
. Chánh Thanh
Tra trưởng ban soạn đề thi (kiêm trung tâm trưởng Trung Tâm Trắc Nghiệm và
Hướng Dẫn) Tổng Nha Trung Tiểu Học và Bình Dân Giáo Dục, Saigon.
. Chuyên viên Văn
Hóa Giáo Dục, Văn Phòng Chuyên Viên Phủ Tổng Thống, Việt Nam Cộng Hòa.
. Phụ Tá Đặc
Biệt ngang hàng Thứ Trưởng, đặc trách Trung Tiểu Học và Bình Dân Giáo Dục,
Bộ Văn Hóa Giáo Dục và Thanh Niên, Việt Nam Cộng Hòa.
. Thứ Trưởng
Bộ Văn Hóa Giáo Dục và Thanh Niên, Việt Nam Cộng Hòa.
. Theo kháng chiến
chống Pháp (1945-1948).
. Nhập ngũ
Khóa 2 đặc biệt Trừ Bị Thủ Đức, 1968.
Giáo sư và gia
đình sang Mỹ năm 1975. Ở Mỹ giáo sư đã phục vụ trong các cơ
quan:
. Trung Tâm
Nghiên Cứu Giáo Dục, Đại Học Iowa State University, Ames, Iowa.
. Trung Tâm
Nghiên Cứu Phát Triển Chương Trình Học và Tài Liệu Giáo Khoa, Đại Học
University of Iowa, Iowa City, Iowa.
Đọc tiểu sử của
Giáo sư Nguyễn Thanh Liêm ở trên ta thấy rằng gần cả cuộc đời, ông luôn
luôn phục vụ cho nền văn hoá giáo dục tại Việt Nam cũng như lúc phải lưu
vong ở quê người đất khách. Có lẽ đây là những ước mơ, những hoài bảo mà
ông say mê và thích thú đối với đời ông. Bằng chứng là sau khi tốt nghiệp
trung học, ông đã thi ngay vào Cao Đẳng Sư Phạm để rồi vào đời là đi dạy
học. Vì đã quyết chí chọn nghề dạy học nên giáo sư Nguyễn Thanh Liêm đã tỏ
ra rất tận tụy và say sưa với nghề ngiệp của mình. Đó là lý do tại sao ta
thấy Giáo sư Nguyễn Thanh Liêm khi đi du học, ông ta cũng chỉ chọn ngành
giáo dục mà nghiên cứu để rồi sau đó đã tốt nghiệp văn bằng Tiến sĩ giáo
dục về Nghiên Cứu và Lượng Giá (Ph.D for Research and Evaluation in
Education) tại đại học Iowa ở Mỹ. Vì gần cả cuộc đời lăn lộn trong nghề dạy
học nên Giáo sư Nguyễn Thanh Liêm đã có rất nhiều kinh nghiệm thật quý báu
trong nghề nghiệp. Trong bài “Truyền Thống Tôn Sư Trọng Đạo Của Người Việt
Nam”, Giáo sư đã gióng lên tiếng chuông về lãnh vực giáo dục của người Việt
Nam khi nền đạo đức quá suy đồi, lòng người hoang mang, tình người ly tán,
nhân tâm thác loạn trước sự phát triển của chủ nghĩa Cộng sản vô thần:
“Dân Việt Nam có
tính hiếu học và rất biết ơn người có công dạy dỗ mình. Dù chỉ học một chữ
hay nửa chữ cũng mang ơn người dạy. "Nhứt tự vi sư, bán tự vi sư"
người xưa thường nói. Mang ơn thầy là bổn phận của người học bởi
"không thầy đố mầy làm nên". Nhưng bổn phận này không phải chỉ là
sản phẩm của lý trí thuần túy mà còn xuất phát từ một tấm lòng, một tình
cảm thật sâu xa bền bỉ: sự thương mến kính trọng thầy. Bởi người làm thầy
phải là người biết thương mến, lo lắng cho học trò mình, biết cách dạy dỗ,
hướng dẫn cho học trò mình phát triển, tiến bộ, trở nên người tốt ở trên
đời. Thầy có sứ mạng cao cả của thầy, phải ý thức được sứ mạng cao cả đó,
để làm hết phận sự của thầy, làm cho thế hệ trẻ nên người. Có vậy học trò
và người đời mới thương mến kính trọng thầy. Tinh thần tôn sư nói lên lòng
tôn kính người thầy. Tinh thần đó luôn luôn có trong xã hội Việt Nam. Nó
bao gồm sự kính trọng, lòng biết ơn và lòng thương mến của người học trò
đối với thầy. Tinh thần đó bây giờ vẫn tồn tại ở nhiều người, nhưng không
sâu đậm bằng ở các người xưa. Càng đi ngược về xưa chừng nào thì tinh thần
đó càng sâu xa đậm đà chừng nấy. Trọng đạo là đánh giá thật cao đạo lý của
thánh hiền xem như mẫu mực để người đời noi theo. Đạo lý đây là luân lý đạo
đức và thánh hiền không ai khác hơn là Không Tử mà người Á Đông thường tôn
sùng như bậc thánh nhân. Khổng Tử cũng là người đầu tiên làm nghề dạy học.
Ngài cũng là vị thầy cao cả nhất trong xã hội Á Đông. Người đi dạy cũng như
người đi học từ xưa luôn luôn xem Ngài là bậc "vạn thế sư biểu"
tức là ông thầy tiêu biểu của muôn đời.”
Mặc dầu suốt đời
chỉ tận tuỵ với nghề dạy dọc nhưng Giáo sư vẫn luôn luôn hướng về sự tồn
vong của quốc gia dân tộc.
Lòng ái quốc mãi
mãi tiềm tàng trong tâm hồn ông và luôn luôn canh cánh bên lòng như hình
với bóng. Lắm lúc nằm ngủ suy tư về cảnh quốc phá gia vong, suy tư về vận
nước nổi trôi, Giáo sư Nguyễn Thanh Liêm đã bao lần nghe lòng như quặn
thắt. Không quặn thắt sao được khi quê hương Việt nam với rừng vàng biển
bạc, với đất đai trù phú lại để cho Cộng sản phá nát tan tành. Đã thế họ
còn dâng đất dâng biển cho ngoại bang làm tủi nhục vong linh tổ tiên ta đã
đổ không biết bao nhiêu xương máu mới gây dựng được cơ đồ như ngày hôm nay.
Căm phẫn trước sự
bạo tàn của cộng sản trên quê cha đất tổ, uất ức vì bọn cầm quyền hiện nay
đã dâng đất dâng biển cho ngoại bang, Giáo sư Nguyễn Thanh Liêm mặc dầu bận
rộn với nghề dạy học, mặc dầu tuổi già sức yếu cũng đã đứng lên để chung
sức chung lòng với những người Việt lưu vong, quyết dấn thân một mất một
còn làm sao giải thể chể độ cộng sản tại quê nhà, giành lại những phần đất
đã bị dâng cho ngoại bang, tố cáo trước dư luận thế giới hiểm họa cộng sản
mỗi lúc một bành trướng. Ông quyết đem thân tàn còn lại để phục vụ cho quê
hương dân tộc ở đất khách quê người cho dù có chết cũng mãn nguyện nếu được
chết theo ý nghĩa của cụ Sào Nam Phan Bội Châu:
"Chết mà vì nước, chết vì dân,
Chết đấng nam nhi trả nợ trần.
Chết buổi Đông Chu, hồn thất quốc,
Chết như Tây Hán lúc tam phân.
Chết như Hưng Đạo, hồn thành thánh,
Chết tựa Trưng Vương, phách hóa thần.
Chết cụ Tây Hồ danh chẳng chết,
Chết mà vì nước, chết vì dân".
(Sào
Nam Phan Bội Châu)
Vì vậy trong bài “Tưởng Niệm Tháng Tư Đen” đọc ngày 2 tháng 05 năm 2009,
Giáo sư Nguyễn Thanh Liêm đã nhấn mạnh rằng:
“Người dân Việt
không Cộng sản không bao giờ quên được hình ảnh hãi hùng của Tháng Tư Đen.
Tháng Tư năm 1975 là tháng đen tối nhất trong lịch sử nước nhà. Đó là tháng
mà cộng Sản Bắc Việt xua quân vào xâm chiếm Miền Nam tự do, gây chết chóc,
khốn khổ cho bao nhiêu triệu người vốn chỉ muốn được sống bình yên hạnh
phúc nơi quê hương xứ sở của mình.
Bỏ tù, áp bức,
cướp của, đày đoạ người dân vào cảnh khốn cùng. Biết bao nhiêu người phải
lìa bỏ quê hương ra đi tìm tự do, tìm cái sống còn trong cái chết. Ai cũng
có người thân, bạn bè, bà con đi tù cộng sản, khổ sở hay chết trong ngục
tù, hay bỏ xứ ra đi chết ngoài biển cả. Ai ai cũng là nạn nhân của chủ
nghĩa, của chế độ cộng sản Hà Nội.
Hơn ba mươi
năm qua rồi, người dân Việt ở trong nước mỗi ngày một khốn khổ hơn dưới ách
thống trị độc tài của Đảng cộng sản. Trong khi những đảng viên cộng sản và
thân nhân của họ tích lũy của cải, làm giàu kinh khủng trên mồ hôi, nước
mắt của dân đen, thì bao nhiêu ngàn cây số vuông đất liền và mặt bể đã được
nhường cho Trung Cộng. Hòang Sa, Trường Sa và cả vùng biển Đông không còn
là của Việt Nam nữa. Tây Nguyên rộng lớn, phì nhiêu, xương sống quan trọng
của Việt Miên Lào đã vào tay các chiến lược gia kinh tế, quân sự Trung
Cộng. Bao nhiêu học sinh ở vùng đồng bằng sông Cửu Long bỏ học vì phụ
huynh không có tiền đóng học phí cho trường. Bao nhiêu thanh thiếu nữ rời
bỏ làng quê đi bán mình ở các nhà thổ, hay làm vợ ngoại bang kiếm tiền nuôi
gia đình. Bao nhiêu người dân mất đất kéo nhau đi khiếu kiện năm này qua
tháng nọ, chẳng được ai giải quyết cho.
Bao nhiêu công
nhân viên khổ nhục với đồng lương chết đói, bị nhà nước chèn ép để làm vừa
lòng các chủ nhân ngoại quốc. Bao nhiêu người đấu tranh cho tự do dân chủ
bị vào tù, vì những tội do công an vu khống. Bao nhiêu nhà tu, nhà lãnh đạo
tôn giáo chân chánh bị giam lỏng hay ngồi tù. Hơn bảy mươi phần trăm dân
chúng sống trong thiếu thốn đói nghèo.
Là nạn nhân của
Cộng sản chúng ta nhớ mãi tháng Tư đen tối của lịch sử. Nhớ Tháng Tư Đen là
nhớ đến sự tàn độc, sự sai lầm, tham vọng bành trướng, áp bức thống trị,
gây tang thương cho nhân loại ở khắp nơi trên thế giới. Nhớ đến Tháng Tư
Đen là nhớ đến chủ nghĩa Cộng sản vô nhân đạo, phi nhân bản, độc tài, tàn
bạo, đi ngược lại tinh thần yêu chuộng tự do, dân chủ, nhân bản của con
người.
Nhớ như vậy để
đừng chấp nhận chủ nghĩa Cộng sản, đừng tôn sùng các anh hùng cộng sản như
Lênin, Stalin, Mao Trạch Đông, Hồ Chí Minh, đừng đề cao cờ đỏ sao vàng.
Đừng để cộng sản dụ dỗ, lợi dụng lòng yêu nước, tình thương dân tộc và quê
hương xứ sở của mình.
Màu đỏ là màu máu,
cờ đỏ là cờ máu, người cộng sản xâm chiếm, cai trị bằng máu của dân. Cộng
sản không hề lo cho dân, không hề phụng sự cho quốc gia dân tộc. Ngược lại
cộng sản chỉ dùng quốc gia và nhân dân như những phương tiện phục vụ cho
Đảng, hay những đảng viên cộng sản mà thôi.
Nhưng tưởng nhớ
Tháng Tư Đen không phải chỉ để thương khóc những tai ương đã qua, đã trở
thành lịch sử. Tưởng niệm Tháng Tư Đen còn là một cố gắng hướng đến tương
lai, xây dựng một cái gì tốt đẹp, có ý nghĩa và có ích lợi cho quốc gia dân
tộc. Chúng ta hãy nghĩ đến việc xây dựng một con người Việt Nam có tinh
thần nhân bản, khoa học, tự do, vị tha, đạo đức, khác hẳn con người cộng
sản.
Chúng ta hãy chung
sức đấu tranh bền bỉ, bất bạo động, cho dân chủ, tự do, cho một nền văn hoá
nhân bản đạo đức, có tinh thần dân tộc và khoa học. Văn hoá tốt đẹp của
người Việt từ xưa đã bị chế độ cộng sản xoá bỏ để thay thế bằng văn hoá
Mác-xít. Chúng ta hãy góp sức bảo tồn và phát huy truyền thống văn hoá tốt
đẹp của người Việt Nam, mà ông cha chúng ta đã khổ công xây đắp.
Những người lớn
tuổi, những người của thế hệ một tị nạn Cộng sản ngày nay chẳng còn được
bao nhiêu, và chẳng còn bao lâu nữa trên cõi đời này. Ước vọng của họ là
được thấy các thế hệ tiếp nối, giữ vững căn cước quốc gia với cờ vàng ba
sọc đỏ, với truyền thống tốt đẹp của nền văn hoá nhân bản dân tộc của người
Việt tự do để ngày nào đó trong tương lai sẽ đem vinh quang về cho xứ
sở”.
Đó là lý do tại
sao ta thấy Giáo sư Nguyễn Thanh Liêm từ tuần này sang tuần khác, từ tháng
nọ qua tháng kia luôn luôn bận rộn với những công việc liên quan đến nền
văn hoá, giáo dục nước nhà cũng như đến sự lâm nguy của tổ quốc. Vì vậy khi
thì Giáo sư thuyết trình tại Viện Việt Học, khi thì Giáo sư tham dự với Văn
Đàn Đồng Tâm, khi thì ông ta đứng chủ lễ trong ngày Vía Đức Tả Quân và các
anh hùng liệt sĩ, ngày Tôn Sư Trọng Đạo tại Hội Tả Quân Lê văn Duyệt, khi
thì tham dự Lễ Giỗ Thánh Tổ Nguyễn Trãi do các cựu Sinh Viên Sĩ
Quan Trường Đại Học Chiến Tranh Chính Trị Đà Lạt tổ chức, khi thì
thuyết trình những đề tài liên quan đến việc giải thể chế độ cộng sản tại
các Hội Đoàn ở hải ngoại. Đặc biệt trong vụ Trường Sa và Hoàng Sa, Giáo sư
và cố Thủ tướng Nguyễn Bá Cẩn đã cùng với những nhà ái quốc khác thức hôm
thức khuya, bận rộn suốt đêm ngày quyết sao hoàn thành cho xong tài liệu về
lãnh hải để nộp lên văn phòng của Liên Hiệp Quốc cho đúng kỳ hạn ngõ hầu
chứng minh cho toàn thế giới biết rằng, Hoàng Sa và Trường Sa nằm trong hải
phận của nước Việt Nam nên các đảo này là của đất nước Việt Nam.
Nói
chung, để hoàn thành những sứ mệnh cao cả cho nền văn hoá giáo
dục, cũng như hoài bão giải thể chế độ cộng sản tại quê nhà, Giáo sư Nguyễn
Thanh Liêm khuyên chúng ta nên đoàn kết, nhất trí, cùng nhau chung sức
chung lòng mới có thể thành công được. Đó là lý do tại sao trong dịp mừng
sinh nhật lần thứ ba của Văn Đàn Đồng Tâm, Tiến sĩ Nguyễn Thanh Liêm đã
phát biểu rằng: “Hơn nữa tôi rất quý hai chữ Đồng Tâm. Dĩ nhiên Đồng Tâm là
cùng chung một tấm lòng. Nhưng cái quý nhất là ở chữ Tâm. Tôi xin được viết
hoa chữ này. Chữ Tâm viết theo chữ Hán là hình quả tim với những dấu nháy
nháy biểu tượng cho những mạch máu dẫn máu đi nuôi các cơ quan khác trong
thân người. Nó cũng gợi lên ý nghĩa của tình thương của con người thông cảm
nhau, chia xẻ nhau, giúp đỡ nhau, đem lại hạnh phúc cho nhau ở trên đời
này”.
Tóm lại, nếu tại
nước Pháp dưới thời Tổng Thống DE GAULLE, Bộ trưởng Văn hoá Giáo dục và
Thanh niên André Malraux luôn luôn cổ động, phát huy và bảo tồn nền văn hoá
giáo dục Pháp quốc để rồi sau khi qua đời, nắm tro tàn của
ông được đưa vào đền Panthéon để vinh danh ông thì tại Việt Nam,
tôi cũng hy vọng rằng, Giáo sư Tiến sĩ Nguyễn Thanh Liêm cũng sẽ là một
André Malreaux của Việt Nam vì suốt đời luôn luôn tận tuỵ và hy sinh cho
nền văn hoá giáo dục cũng như cho tổ quốc Việt Nam vì nặng lòng ái quốc
vậy.
Dương Viết Điền
|