BỎ TRƯỜNG MÀ ĐI
Ta đến khi tóc
xanh
Ta về khi tóc
bạc
Ngày mai trên
trường xưa
Có một
người thiếu mặt
Ta đến hồn
như trăng
Ta về lòng như
suối
Cây sao già trên sân
Ngưoì thua ta một
tuổi
Bước đi trên
hành lang
Bước đi
trong lớp học
Cộng lại
bằng con đường
Nối vòng quanh trái
đất
Ta đã nói triệu
lời
Ta đã viết
triệu câu
Bóng hình ta khắp
nơi
Từng góc
tường đóng bụi
Ta lặng lẽ âm
thầm
Bốn mươi
năm cửa lớp
Còn gì cho ta đây
Những ngày dài
cỏ mục
Tiễn ta về hôm
nay
Hàng cây xanh cúi mặt
Gốc phượng
hồng ngẩn ngơ
Học trò thì đâu
mất
Ôi tượng
đồng lặng câm
Ngừơi vô tri vô
giác
Sao hiểu
đuợc lòng ta
Như sóng triều
dào dạt
Ôi phấn trắng
bảng đen
Thôi cũng đành
vĩnh biệt
Rồi năm tháng
cuối đơì
Chắc nhớ
ngươì tha thiết
Mai còn ai khóc ta
Khi về thăm trường
cũ
Cứ nhìn mây lưng
trơì
Lắng tai nghe gió
thổi
Ta đến khi tóc
xanh
Ta về tóc đã
bạc
Đóa hồng nào cho
ta
Sao đóa hồng tím
ngắt !
TRẦN HOAN TRINH
|
|