TẶNG NGƯỜI HỌC TRÒ GẶP TRONG QUÁN BIA
Đi lạc vào một quán
bia đêm
Bỗng gặp em ngồi dưới ánh
đèn
Vai nõn lưng trần đùa cợt khách
Chợt giật
mình đau thót con tim
Nhớ cô trò xưa đẹp vô cùng
Trắng trong như một nụ hồng xuân
Hay ngồi xõa tóc che trang vở
E ấp nhìn lên bảng thẹn thùng
Nụ cười em vẫn đẹp như
xưa
Nhưng sao xa vắng đến bơ vơ
Như hờn tủi phận ê chề
kiếp
Trĩu nặng bao nhiêu nỗi lọc lừa
!
Tay búp măng trắng muốt như bông
Môi tình vẫn nũng nịu cong cong
Mà sao đôi mắt sâu thăm thẳm
Buồn đến tê gan đến não lòng
Em rót đầy ly mời khách bia
Lòng tôi như chuối chát chanh chua
Ngày xưa ôm ấp
bao nhiêu mộng
Kết cuộc thế này có chán chưa ! ?
Bia sủi bọt tràn đầy miệng ly
Nghe lòng nuối tiếc một xuân thì
Thánh hiền chữ nghĩa vô duyên quá
Ý sáo nghĩa cùn rỗng tuếch đi !
Bỗng nghe lòng thóang chút xót xa
Xưa em mơ bao giấc mơ hoa
Bây giờ lăn lóc phong trần thế
Lỗi của đời hay lỗi của ta
? !
Ngẩn ngơ buồn giữa quán bia đêm
Học trò mỗi đứa mỗi phần
riêng
Mình như kẻ lạ qua đường
ấy
Chỉ biết trông theo lẳng lặng nhìn !
TRẦN HOAN TRINH