RA KHƠI
Nguyễn Quý
Đại
29 năm lặng lẽ trôi qua như
một giấc mơ. Nhớ lại thời gian sau 1975,
chương trình giáo dục của chính quyền CSVN
chủ trương “hồng
hơn chuyên", xét
lý lịch đến ba đời. Con của quan chức chế độ VNCH
khó có thể vào Đại học nên Mẹ tôi đã cho tôi
vượt biên, hy vọng đến bến bờ tự
do để có tương lai tươi sáng hơn,
nhưng thời đó bị chính quyền kết án: "tàn dư Mỹ Ngụy ra
đi vì kinh tế, bọn đĩ điếm…"
Thuyền ra khơi trong đêm tối
trôi nổi giữa trùng khơi dậy sóng. Biển mênh mông
những cơn sóng mạnh đánh vào mạn thuyền bé
nhỏ nhấp nhô như chiếc lá mong manh, ngày nóng đêm
lạnh, nhiều người mệt nhòai ngất xỉu.
Những con hải âu hờ hững vỗ cánh bay trên sóng
gió, nước với trời cùng một màu xanh. Nhiều
ngày thuyền lênh đênh trên biển thiếu nước
uống, lương thực và nhiên liệu cạn.
Trời về chiều bỗng dưng mây từ đâu kéo
về mịt mù, giông tố nổi lên và mưa ào trút
xuống, sóng nước mênh mông đánh vỡ con
thuyền, tiếng kêu cứu, gào thét của người
đồng hành rơi vào hư không vô tận ….
Tôi vẫy vùng, cố ngoi lên tìm hơi
thở, nhưng sóng dữ vẫn không tha, nhận chìm tôi
vào cõi chết. Giữa lúc ấy tâm hồn tôi chợt
nghĩ đến Mẹ. Tiếng Mẹ như ru vang lên
từ tâm thức, là một nhiệm màu, tôi cố gắng
vươn tay ra nương theo tiếng ru diụ hiền
của Mẹ. Tôi trồi lên mặt nước để
có được hơi thở, và bám được
mảnh ván lớn vỡ vụn từ con thuyền, tôi
thiếp đi không còn biết gì trên cõi đời hư vô,
chung quanh tôi những người đang ngụp lặn
tuyệt vọng.
Hai chữ
tự do rất đắt, không phải trả bằng 5
hay 7 cây vàng, mà còn đánh đổi cả sinh mạng.
Những người trên thuyền của tôi bị sóng
đánh chết tả tơi, chỉ còn vài người và
tôi may mắn được Cap Anamur vớt lên từ cõi
chết, không có con tàu nầy thì cuộc đời tôi
đã gởi lại dưới lòng đại dương
vĩnh viễn. Trong hầm tàu phòng cấp cứu
đơn sơ, chiếc giường bên cạnh,
người đàn ông lớn tuổi bị công an biên phòng
bắn, đầu đạn còn nằm trong lưng,
vết thương bị nhiễm độc có mùi hôi,
được các bác sĩ, y
tá tận tình giải phẩu chữa trị, nhiều
người vì kiệt sức bị hải tặc Thái hãm
hiếp… Theo dự đoán của Cao ủy tỵ nạn,
gần phần nửa số người ra đi đã
chết trên biển hay trên đường bộ từ
Campuchia sang biên giới Thái Lan.
Cuộc đời may mắn như
định mệnh an bài, tôi được vớt
đưa vào cảng Singapore. Đoàn người tỵ
nạn không hành lý thất thểu bước lên
đất liền, quần áo nhàu nát, tả tơi. Tôi còn
bỡ ngỡ với thành phố hoa lệ Singapore trù phú.
Bỗng dưng bà người Hoa bên đường
đưa cho tôi bịch Coca đá lạnh có ống hút và
ổ bánh mì thịt, bà đã chia xẻ tình thương
của con người. Cuộc hành trình trên biển đông
nhiều người viết về những đau
thương, mất mát khó có thể phai mờ trong ký
ức của người vượt biển…
Mùa thu lá vàng bay, thời tiết se
lạnh từ phi trường Frankfurt đổi chuyến
bay về Muenchen. Xe Bus đón chúng tôi đến trại
Allach, thời gian đó có lễ Hội Bia Tháng Mười
Oktorberfest (1980). Các anh đi trước (1979) đã ổn
định đời sống, có công việc làm ở hãng
Siemens, đưa tôi đi xem các trò chơi hấp dẫn
chưa từng thấy trong đời. Tình đồng
hương lúc nào cũng cao quý khó quên.
Tôi tuổi vị thành niên không có thân
nhân, nên được làm bảo lãnh gia đình, nhưng
uớc mơ đoàn tụ không bao giờ đến..
Bởi vì thời gian tôi vượt biên, ba tôi trong trại
cải tạo bệnh nặng, mẹ tôi phải bán bàn
ghế lấy tiền mua thuốc thăm nuôi, đó là
lần thăm cuối cùng. Trên đường về,
Mẹ bị xe bộ đội gây ra tai nạn chết
người, mẹ đã vĩnh viễn ra đi về bên
kia thế giới! Ngày ba tôi ra tù, sống trong cô đơn
thương nhớ gia đình phân ly, vì ảnh hưởng
những năm tù khổ cực, bệnh tim tái phát, không
đủ tiền mua thuốc, ba tôi cũng ra đi trong
lặng lẽ, bỏ lại phiá sau những muộn
phiền cuộc đời dâu bể.
Những năm trong nội trú, tôi đã
thiếu tình thương của mẹ hiền, có những
đêm học bài, nghẹn ngào nước mắt
đổ lên những trang vở nhạt nhòa màu mực.
Nhờ tình thương của bạn và thầy cô, giúp tôi
đủ nghị lực để vươn lên với
đời. Tôi lo học đền đáp công ơn
dưỡng dục của gia đình và luôn ghi nhớ
lời mẹ lúc chia tay „sống
với đời bằng lòng vị tha, khoan dung không bao
giờ hận thù, trải rộng lòng nhân ái với mọi
người với đời, bỏ lại phiá sau
những khổ lụy trần gian và hướng tới
tương lai tươi sáng. ..“ Hành trang vào đời
nhờ hồng ân của Mẹ đã cho tôi con
đường đời dài nở đầy
hương hoa kết trái.
Tôi noi gương các chú bác lớn
tuổi, họ đến Đức muộn nhưng
tiếp tục học đại học, xong trung học
tôi ghi danh học tiếp. Nhóm trẻ „mồ côi“ chúng tôi đều
thành công, không vào đại
học thì học nghề vững chắc, không có
đứa nào lang thang bụi đời. Thương
tiếc bạn trẻ Lê Hà Tố Diễm vì cô đơn,
thất vọng, giã từ cuộc đời quá sớm. Các
quốc gia khác có sinh hoạt của Tổng Hội Sinh Viên
Việt Nam, nhưng tại Ðức khó có thể thực
hiện được vì Ðại học quá ít sinh viên
Việt Nam, người Việt định cư thời
đó khoảng 30 ngàn người, ở rải rác các tiểu
bang. Chương trình học và thi cử tại Ðức khó
khăn, là lý do làm chùn chân giới trẻ tiến thân khó
thành công như ở Hoa Kỳ?
Thế hệ sau rất
nhiều học sinh, sinh viên xuất sắc thành công,
học giỏi nổi tiếng tại các trường
trung học, Gymnasium hay Ðại học. Thế hệ đàn
anh (bậc chú bác) nhiều người giữ chức
vụ cao các ngành kinh tế, khoa học và nghiên cứu.
Người Việt ra đi mang theo truyền thống
văn hóa lâu đời, chúng ta đang sống giữa hai
nền văn hóa Đông và Tây, văn minh Tây phương chú
trọng về thực dụng, vật chất nhưng
nếu uyển chuyển phù hợp với đời
sống tình cảm của người Việt Nam thì luôn
luôn tốt đẹp hài hòa.
Người Việt
ở Đức hội nhập thành công, nhờ bản
tính siêng năng chiụ khó làm việc. Theo truyền
thống gia đình thường khuyên bảo, khuyến
khích con cái học hành, nhiều người sinh ra ở vùng
biển mặn, đồng chua. Họ không có phương
tiện đi học xa, nhưng con cháu của họ
đến Đức thành công trên đường công danh
và sự nghiệp. Sinh hoạt của giới trẻ luôn
hướng về quê hương, nhưng không thể
trở về làm việc với chính quyền Việt Nam,
dù đất nước hiện nay đã khá hơn
nhiều, so với 34 về trước, nhưng khoảng
cách biệt rộng lớn giữa người giàu và
người nghèo, vấn nạn tham nhũng hối lộ,
đưa tới nhiều tội ác và rối loạn xã
hội, môi trường bị ô nhiễm trầm trọng.
Việt Nam đổi mới, giàu mạnh xuất cảng:
dầu thô, gạo, cao su, cafe, hạt điều…tiền
hàng năm Việt kiều gởi về trên 7 tỷ dollar.
Tiền đó đi đâu? chưa đủ sao còn tiếp
tục xuất cảng người đi lao động?
Gái quê thi nhau đi lấy chồng ngoại quốc,
để rồi trở thành những nàng Kiều lưu
lạc xứ người …tại sao quê hương hòa bình
no ấm, nhưng nhiều người
vẫn liều lĩnh cầm
cố tài sản, vay nợ ngân hàng để
được đi lao động nhiều rủi ro, bị bóc lột như
ở Đại Hàn, Đài Loan, Mã Lai..
Có phải chăng trên chính nơi chốn nhau cắt rốn họ không nhìn thấy
mảy may hi vọng. (thời nô lệ 1619
người Phi châu tới Virgina Hoa Kỳ đã không còn).
Vấn nạn người Việt đến Nhật
ăn cắp… gây dư luận không tốt đẹp cho
dân tộc Việt Nam chúng ta! Thiểu số người
trong nước hài lòng với cuộc sống hiện nay,
nhưng phần lớn người ta đều muốn
tương lai tốt đẹp hơn cần có tự do,
dân chủ, tự do ngôn luận, nói chung quyền làm
người phải được tôn trọng và bảo
vệ …
Nơi đây đời
sống đầy đủ tự do an bình, nhưng
nỗi buồn luôn ám ảnh những người còn
tưởng nhớ quê hương. Dấu vết chiến
tranh để lại khó có thể lãng quên, trước
đây bao nhiêu điều xấu xa được dựng
lên và gán cho kẻ thù „Mỹ Ngụy“ gây thêm chia rẽ
hận thù, sự thù hằn đã trở thành một di
sản chiến tranh. Dù đời sống của giới
trẻ ngày nay, chính trị chỉ đóng một vai trò
rất nhỏ, cuộc chiến Việt Nam mỗi ngày lùi
sâu về quá khứ. Chính quyền Việt Nam không bỏ
lỡ cơ hội mở cửa đón tiếp những "khúc ruột
ngàn dặm“… Nhưng bản thân, gia đình tôi sau 1975 là
một nỗi đau đã hằn sâu trong tiềm thức.
Tôi không chống hay tố cộng cực đoan, nhưng
luôn bày tỏ một lập trường chính trị ra
đi vì tự do, không hèn yếu trước mọi
quyến rũ, thế lực danh lợi để trở
thành người vong ơn phản trắc. Miền
đất hứa Bayern cưu mang tôi từ những ngày
đầu bơ vơ. Ngày nay có cuộc sống tốt
đẹp, xin tạ ơn những ân nhân người
Đức, Uỷ Ban Cap Anamur… với những tấm lòng
nhân ái đã đón nhận chúng tôi. Những thế hệ
kế tiếp luôn luôn thể hiện lòng nhớ ơn
với đất nước nầy, và phải biết
bảo tồn truyền thống nguồn gốc dân
tộc không bị mất gốc. Tôi xin cảm tạ
những đồng hương từng giúp đỡ, an
ủi tôi trong những ngày cô đơn, thiếu thốn.
Xin tri ơn Mẹ, Mẹ Việt Nam của chúng ta. Tình
Mẹ là biểu tượng thiêng liêng cao đẹp
nhất, truyền thống thờ Mẹ kính Cha đã in sâu
vào tâm hồn của người dân Việt và văn hóa dân
tộc Việt Nam.
Bí quyết
của sự thành công đó là khả năng tự
đặt mình vào địa vị người khác
Das Geheimnis
des Erfolges ist, den Standpunkt des anderen zu verstehen.
Henry
Ford