Đồng Nai, Mùng 2 tết
Nhâm Thìn
Nhớ về các Bạn.
Xuân Nhâm
Thìn đến, lẽ ra tôi
phải viết về các bạn
với những niềm vui tuổi trẻ của thời quá khứ, những lạc quan của cuộc sống hiện tại hay những lo toan cho cuộc sống tương lai với những
phấn khích hiện hữu trong bản chất người tôi, nhưng sự việc lại trái ngược như lòng mình nghĩ
khi hay tin bạn Trần Nhật Ngân mất và bạn Trần
Viết Hàng đang bệnh nặng.
* Đối với bạn Trần Nhật Ngân.
Qua mạng Internet, mình đọc được
tin bạn Ngân vừa qua đời hôm 28 tết. Thời còn là học sinh
trường Phan Châu Trinh – Đà Nẵng, Ngân và mình học
chung lớp
Đệ Ngũ (vì có sự
chuyển đổi
học sinh lớp này sang lớp khác và ngược lại). Cuối năm Đệ ngũ mình
và Ngân được
tiếp tục lên Đệ tứ (1959). Các bạn còn nhớ
cuối năm chúng mình được
nhà trường cho đi cắm
trại ở Mỹ
Thị. Những ngày hè mình
và Ngân vẫn
hồn nhiên hòa chung niềm
vui với các bạn, song sau ngày về
lại trường
một thời gian rất ngắn mình và Ngân gặp
nạn - Ở
đây mình muốn theo ý nguyện của Ngân sẽ không
nói ra là
nạn gì nhưng với mình đã nói
với Sở và Quỳ biết
gần một năm qua. Thời gian học
chúng mình không thân nhau
nhiều, song khi bị chung hoàn cảnh chỉ có 2 đứa nên sự thân thiện
tự nhiên gắn kết sâu xa hơn.
Suốt hơn nữa tháng trời mình hay xuống nhà Ngân ở đường
Ông Ích Khiêm
gần chùa Tỉnh Hội và 2 thằng kẹp tay nhau
(Cả 2 thằng đều không có xe đạp)
đi loanh quanh khắp nội thành Đà Nẵng kể cả ngày và đêm,
con đường 2 đứa
đi nhiều nhất là đường
Bạch Đằng
(sát bờ sông Hàn) hiện
nay. Anh em than thân trách
phận, than trời
oán đất, than nghĩa tình nhân loại bạc như vôi, thôi thì
chuyện gì cũng nói, chuyện gì cũng thấy tối tăm, hụt hẫng như cuộc sống 2 thằng vậy. Một buổi trưa 2 đứa đánh bạo đến phòng trọ thầy Quảng (vì Thầy dạy
Vạn vật nên có có
tên là Quảng
Su-be) ở trên ngã 5 chút xíu đối
diện nhà hát trông sang. Sau khi biết
2 đứa mình xui xẻo Thầy
khuyên tuổi còn trẻ đừng
nghĩ vẩn vơ “nhiều
người qua con rạch
rộng đôi khi phải lùi lại lấy
trớn mới qua được”. 2 đứa
cám ơn lời Thầy khuyên và trước
khi ra về
Thầy tặng 2 đứa 2 tấm hình 4X6 Thầy mới chụp rất đẹp, hình đến nay mình còn giữ
kỷ.
Nhiều lần
mình đến rủ Ngân đi
chơi, Má của Ngân – một người bắc rất phúc hậu, bảo mình hãy đi với
Ngân vào Saigon học nhạc có anh Bằng
(tác giả bài Thuyền Trăng) hướng dẫn cho. Ban đầu mình có ý định thích nhưng sau lại đổi
ý và Ngân đi một mình -> cuộc đời Ngân chuyển biến từ đó (mùa thu
1959). Vào Saigon, Ngân và mình bặt
tin nhau, sau này nghe tin Ngân
sang định cư
ở Mỹ và thỉnh thoảng mình có coi
những băng đĩa hải ngoại có thấy Ngân. Có lần về Đà Nẵng, Ngân có hỏi
thăm mình, song không ai biết
mình ở đâu vì hồi đó
mình chưa liên lạc được với hội đoàn Phan Châu Trinh 56 – 63.
Hôm nay, nhân ngày xuân
Nhâm Thìn, qua mạng mình biết Ngân đã ra đi
ngày 28 tết, thương mến và rất xót
xa cho người
bạn thời niên thiếu ở xứ Quảng có con đường song
hành cùng giòng sông Hàn
nên thơ hiền hòa và thật xinh
đẹp, con đường
có dấu chân 2 đứa lang thang với
bao kỷ niệm khó quên phải không Ngân?!. ..
* Đối với bạn Trần Viết Hàng.
Với bạn
Trần Viết Hàng, mới sáng nay (một 1 tết) sau khi gọi điện
chúc tết thầy Tòng, mình có gọi
về Đà Nẵng, bạn Quỳ cho mình
biết – sợ Hàng qua không khỏi. Mình chỉ biết
cầu mong ơn trên che
chở, mang điềm lành đến với Hàng chống khỏe mạnh. Ngay lúc Hàng còn
nằm bệnh viện vừa mổ xong mình
có điện thăm chị Quỳnh (vợ Hàng) và Chị
bảo – Hàng đã tỉnh. Mình mừng! thế nhưng
sau đó lại nghe tin như vậy mình thật choáng váng. Thôi
thì cầu mong một phép lạ đem
lại an lành cho Hàng
là trên hết.
Với Hàng
mình có vài
kỷ niệm vui vui: Đà
Nẵng tổ chức bắn pháo hoa lần
I, hai vợ chồng mình có về, tối
lên sân thượng
ở khách sạn Thời Đại của Tuấn An, mình gặp vợ chồng Hàng, vợ mình và vợ
Hàng nhận biết nhau vì cùng học
chung ở trường
nữ Đồng Khánh – Huế ngày xưa và
tối đó coi bắn pháo
hoa ở sân thượng đó luôn.
Kỷ niệm khó quên nhất là lần bắn
pháo hoa lần sau mình
về một mình. Tối hôm đó đi
coi ở bên bờ sông An Hải gồm có Quỳ, Hàng
và Sở, bọn mình mang đi một
thùng bia vừa ngồi coi vừa nhấm
nháp, khoảng hơn 1 giờ sau người ta chen lấn
vào quá đông.
Hàng và Sở
không chịu nổi nên đề
nghị về nhà coi trực
tiếp trên tivi, thế là anh em
đứng dậy ra về, nhưng
khi tìm giầy
dép thì Hàng
tìm không ra dù trước
đó đã cẩn thận đặt dép “dưới mâm” để ngồi lên, người đi xem chen
lấn quá nhiều, Hàng đành bỏ dép theo Sở
thoát ra ngoài, mình và
Quỳ kiên nhẫn “truy tìm” đôi dép
da của Hàng và mình
cầm về nhà Quỳ để
trao cho Hàng (nhà Quỳ
cách bờ sông khoảng 1km). Về nhà mình đùa
vui với Hàng - Nhiều người lòn trôn xách dép
nên danh phận còn mình biết ra sao đây?
Hàng cười thật đôn hậu, mình nhớ mãi nụ cười
đó đến hôm nay.
Anh em ở Đà Nẵng xem được bài viết này đến thăm Hàng, nhớ nhắc lại cho Hàng vui
nhé.
Tết Nhâm
Thìn cầu mong tất cả Thầy Cô; Bạn bè
vui khỏe, gặp nhiều điều an lành trong cuộc
sống.
Huỳnh Bá Cần