NGHE
KHÚC
TIẾU
NGẠO GIANG HỒ
Nằm giữa hoa vàng mộng
vó câu
Thanh
gươm tráng sĩ gối ngang đầu
Oi chao ! Tiếng sáo
mê hồn quá
Cùng với tiếng
đàn quyện quyện nhau !
Rừng núi trập trùng quan ải xa
Tiếng đàn như tiếng động can qua
Biên cương
một thuở hờn cung kiếm
Tiếng sáo lay lay bóng
nguyệt tà
Đàn bỏ cung hồ sang cung thương
Năm cung rung chuyển
cõi vô thường
Thâm sơn cùng cốc cuồng phong dậy
Thác đổ
lưng đèo sấm cuối truông
Tiếng sáo lên cao rồi
xuống trầm
Tiếng đàn chới với níu trời xanh
Mây đưa
gió lạc buồn man mác
Dìu dặt mơ hồ mãi vọng âm
Tiếng suối thì thầm dưới đáy khe
Tiếng đàn tiếng sáo tỏa sơn khê
Giai nhân đổ nước nghiêng thành hỡi
Có phải chăng nàng đang tỉ tê
Bỏ kiếm vứt cung nằm nghe đàn
Anh hùng há sợ lũ
tà gian !
Ta
tráng sĩ , hề , quên
thế sự
Trong đôi mắt xanh , hề, hồng
nhan !
Khinh bạc nhìn đời nửa tỉnh say
Rong chơi khắp
cả núi sông này
Ngừng tiêu dừng trúc tri âm hỡi
Hãy uống cùng ta một
bát đầy
Thành bại, thăng trầm cũng thế thôi
Tử sinh , vinh nhục
chuyện luân hồi !
Giàu sang phú quí trong thiên
hạ
Nhẹ hẫng như làn mây
trắng trôi !
Nốc rượu
dốc bầu ha hả cười
Giang hồ tiếu ngạo thế nhân chơi !
Kệ lòai ác điểu tanh mùi máu
Mặc lũ
ma vương đội
mặt người
Vác kiếm giắt cung thôi lên đường
Tóc bồng áo lộng gió nghìn phương
Cố nhân góc bể chân
trời ấy
Đến cạn cùng ta một
hồ trường .
Vỹ dạ , Huế
Trần
hoan Trinh