Mùa Xuân Tình Yêu
Truyện
ngắn giả tưởng –Thùy An
Thúy Vy đóng mạch
điện cuối cùng. Cô ngã người ra ghế.
Đồng hồ trên vách phòng thí nghiệm chỉ hai
mươi ba giờ. Cô đưa tay che miệng ngáp.
Buồn ngủ quá. Nhưng làm sao cô có thể ngủ
được giữa giây phút thiêng liêng trọng
đại này. Đã ba ngày đêm, Thúy Vy không chợp
mắt lấy một lát, cô phải hoàn tất hộp máy
“thăm dò ý nghĩ” trước khi lên xe hoa về với
Hoàng Minh.
Bây giờ hộp máy thân yêu
đó đang nằm ngoan ngoãn trên tấm nhung trải bàn,
trước mắt Thúy Vy. Hộp xinh xắn, chỉ
nhỏ bằng nửa bàn tay, nhưng chứa bao
điều kỳ diệu. Chỉ cần bấm cái nút tí
xíu giữa hộp, mọi ý nghĩ của người
đối diện sẽ được giải mã ghi vào
một băng từ, dù đó là một ý nghĩ thầm
kín nhất. Trước hết, phải thử xem có
trục trặc gì không? Thúy Vy thầm nghĩ. Cô nhìn vào tay.
Đã mười một rưỡi khuya. Mọi
người đang yên giấc. Phải đợi
đến mai thôi. Cô nằm dài trên chiếc đi văng
cạnh cửa sổ và cảm thấy đau lưng.
Nhưng cô không muốn rời phòng thí nghiệm vào lúc này,
khi sự thành công đã làm cô choáng ngợp. Rồi đây,
báo chí sẽ thi nhau ca ngợi trí thông minh tuyệt vời
của cô, một đầu óc siêu phàm ẩn sau
gương mặt xinh đẹp. Nào ai ngờ
được Thúy Vy, cô kỹ sư bình thường
của Viện Nghiên cứu Khoa học lại có thể
sáng tạo ra một cái máy tuyệt vời như thế!
Tiếng chim ríu rít ngoài
vườn đánh thức Thúy Vy. Trời đã sáng.
Giấc ngủ bình yên làm tâm hồn sảng khoái, cô ngồi
dậy vươn vai. Có tiếng gõ cửa phòng. Cô vui
vẻ:
-Vào đi.
Thúy Hà –người em kế cô,
bưng vào khay cà phê và bánh ngọt.
-Mẹ bảo em đem vào cho
chị. Ba ngày nay chị không về phòng ăn, mẹ lo
lắm.
Thúy Vy cười:
-Chị sẽ dành cả ngày
hôm nay cho mẹ. Em ra trước đi, khoảng một
giờ nữa, chị sẽ có mặt bên mẹ.
Thúy Vy sắp đặt
lại đồ đạc trong phòng thí nghiệm. Cô nhìn
lên tấm lịch, nghe lòng vui vui. Còn hai ngày nữa là
hết kỳ nghỉ phép, cô sẽ dành hôm nay cho mẹ, và
ngày mai là của Hoàng Minh. Hoàng Minh quen Thuý Vy nhân lễ
cưới của một người bạn. Anh là
một nhà khoa học, lớn hơn Vy một tuổi. Sau
nửa năm tìm hiểu, Thúy Vy nhận thấy Hoàng Minh là
người có chí, năng nổ, tính tình đàng hoàng,
cẩn trọng, nên khi anh ngỏ lời cầu hôn, Thúy Vy
đã nhận lời dù mẹ cô không tán thành cuộc hôn nhân
này lắm. Bà chê nhà Hoàng Minh nghèo, nhưng Thúy Vy lại
nghĩ khác, cô sẽ bù đắp sự nghèo khó của gia
đình Hoàng Minh bằng tiền bạc của cô. Ba cô là
một tỉ phú, ông có thể lo cho cô tất cả,
trừ tình yêu của Hoàng Minh.
Tít… Tít… Tiếng kêu thoát ra
từ túi áo Thúy Vy. Cô nhìn xuống. Thì ra từ đầu
hôm đên giờ, cô đã bấm máy hộp Thăm Dò Ý
Nghĩ rồi bỏ quên trong túi hồi nào không hay. Thúy Hà
vừa ở đây ra, thử xem con bé có ý nghĩ thầm
kín gì không? Cô hào hứng lấy chiếc máy ra bấm
chỗ phần băng từ. Một giọng nói rất
nhẹ, đúng là của Thúy Hà: “Chị
Thúy Vy thật hết sẩy, mình là em ruột chị
ấy mà sao chẳng giống chị chút nào, đầu óc
cứ đặt sệt, học ngu còn hơn bò.”
Thúy Vy muốn thắt bụng
vì cười. Tội nghiệp nhỏ Thúy Hà. Quả
đúng như vậy. Sau khi tốt nghiệp lớp 12, Thúy
Hà không vào nổi Đại Học, đến giờ
vẫn còn lông bông. Vậy là Thúy Vy đã thành công, máy
chạy rất tốt.
Thúy Vy đóng cửa phòng
–căn phòng thí nghiệm tối tân xây biệt lập
cuối khoảng đất rộng của biệt
thự Song Thúy. Cô băng qua thảm cỏ xanh để
đến phòng khách. Mẹ đang chờ cô.
Bà tỷ phú đứng nơi
hàng hiên rủ bóng hoa cát đằng, tươi
cười:
-Mẹ chúc mừng con một
ngày đẹp.
Thúy Vy âu yếm ngả vào vai
mẹ:
-Mẹ ơi, con nhớ mẹ
quá.
-Con chờ mẹ chút xíu,
mẹ có quà cho con đây.
Mẹ khuất vào trong. Thúy Vy
lẹ làng lấy chiếc hộp trong túi ra, để xem
mẹ nghĩ gì về mình? Băng từ ghi lời mẹ:
“Tội nghiệp con gái tôi, nó
nghĩ Hoàng Minh yêu nó thật, biết đâu đó chỉ
thằng đào mỏ”.
Mẹ đem ra một
chiếc hộp nhung, âu yếm đưa cho Thúy Vy:
-Quà của ba gửi cho con. Ba
đi Hà Nội họp, đến cuối tháng mới
về. Con mở ra xem đi.
-Chuỗi ngọc bích
đẹp quá. Con cám ơn ba mẹ.
Thúy Vy muốn vào phòng nghỉ
ngơi cho lại sức, nhưng sự thành công của
chiếc hộp kỳ diệu đã thúc dục cô phải
bắt đầu cuộc thử nghiệm ngay. Cô thay
quần áo, trang điểm nhẹ và không quên đeo
chuỗi ngọc bích, rồi đi ra phố với
chiếc hộp bấm sẵn để trong túi.
Tại một hiệu sách, Thúy
Vy đã ghi được ý nghĩ của cô bán hàng: “Ước gì mình được
đeo chuỗi ngọc ấy một lần. Cô ta giàu sang
quá.”
Bước vào hàng
mỹ phẩm, một người đàn ông nhìn cô chằm
chằm, và ý nghĩ của ông ta: “Xâu chuỗi trên cổ cô ta thật hết ý, nhưng
nước da cô ta hơi đen, giá để cho vợ mình
đeo thì phải biết!”
-Thúy Vy, Thúy Vy.
Thu Hương –cô bạn thân
đứng bên kia đường vẫy gọi rối
rít. Thuý Vy bước sang. Thu Hương ôm chầm lấy
cô:
-Lâu quá không gặp mày. Sao? Nghe
nói mày sắp lên xe hoa. Đúng chứ?
-Đúng. Khoảng ba tháng
nữa.
-Ôi tao mừng quá. Phải may áo
mới đi dự đám cưới mày mới
được. Mày cho tao làm phụ dâu nhé.
-Đừng có vô duyên, mày
chồng con đùm đề ra đấy, ai cho mày làm.
Ý nghĩ của Thu Hương
phát ra làm nhói lòng Thúy Vy: “Thứ
đồ gái già, may mà có người rước. Chẳng
qua là vì mày quá giàu. Ôi xâu chuỗi nó đeo mới đẹp
làm sao!”
Thúy Vy nằm dài ra giường.
Trời ơi, nhỏ Thu Hương, con bạn thân từ
hồi học cấp hai đên giờ, lại nhìn cô
dưới một góc độ như vậy sao?
Nước mắt chảy dài trên má Thúy Vy, cô thiếp vào
giấc ngủ nặng nề. Tiếng gõ cửa đánh
thứcThúy Vy. Chị bếp hé cửa, nhìn cô lo lắng.
-Trông cô xanh quá, cô có thể
xuống nhà dùng cơm được không? Hay em nấu cháo
cho cô nhé.
-Thôi khỏi, tôi chải tóc
rồi xuống ngay.
Thúy Vy lại đọc
được ý nghĩ của chị bếp: “Thứ con gái nhà giàu có khác.
Cứ nằm lên nằm xuống trong khi mình đi chợ
nấu ăn hụt cả hơi. Trời cao thật
bất công.”
Chị bếp ganh
tị với cô sao? Cô cảm thấy mình bị xúc
phạm, bị lường gạt! Vậy mà từ
trước đến nay cô đã đối xử
với chị ta như bát nước đầy, ngoài
tiền lương tháng, cô còn cho chị quần áo, quà bánh,
những món tiền thưởng hậu hĩnh. Thúy Hà
bước vào phòng:
-Chị Vy, có anh Hoàng Minh
đến dùng cơm với chúng ta. Chị xuống nhanh
lên.
Đầu óc Thuý Vy quay
cuồng bao ý nghĩ. Có nên thử nghiệm với Hoàng
Minh? Lỡ anh ấy cũng như Thu Hương, như
chị bếp? Thúy Vy quyết định cho chiếc
hộp vào túi, thà biết sự thật trước còn
hơn là sau khi đã cưới nhau.
Thấy Thúy Vy, Hoàng Minh
đứng lên, mắt anh rạng rỡ, hai cánh tay dang
rộng ra:
-Thúy Vy, anh nhớ em quá. Ngày nào
anh cũng đến đây, nhưng phòng thí nghiệm
của em luôn đóng chặt cửa. Anh không dám làm rộn
phút giây suy nghĩ của em.
-Vâng, em đang nghiên cứu
một hợp chất mới. Giờ thì đã xong.
-Chiều nay xin em hãy dành
thời gian cho anh nhé.
Giọng Hoàng Minh càng thiết
tha bao nhiêu thì tối hôm đó, tại phòng riêng của Thúy
Vy, băng từ trong chiếc máy thăm dò vang lên một
giọng nói càng tàn nhẫn bấy nhiêu: “Phương Mai ơi, hãy kiên nhẫn chờ anh.
Cưới xong Thúy Vy, anh sẽ tìm cách sang đoạt
một số tài sản đủ để chúng ta
đến một phương trời khác xây lâu đài
hạnh phúc.”
Thúy Vy từ hôn Hoàng
Minh không kèn không trống. Mặc cho anh quì mọp
dưới chân cô, mặc cho bạn bè thắc mắc
tiếc cho một cặp tình nhân đẹp đôi phải
chia xa. Thúy Vy cương quyết giữ vững lập
trường của mình bằng một trái tim lạnh lùng
băng giá. Cô căm thù đàn ông. Cô khẳng định
rằng, ngoài ba cô ra, tất cả những người
đàn ông trên cõi đời này đều bất
lương, giả dối. Cho nên, đối với
những người theo đuổi cô sau Hoàng Minh, không
cần sự trợ giúp của hộp máy, cô vẫn
đọc được trong ánh mắt họ sự
lợi dụng, vẫn thấy được trong cử
chỉ họ sự man trá, vẫn nghe được trong
giọng nói của họ sự âu yếm giả vờ.
Thúy Vy đã ngoảnh mặt
đi tất cả cho đến một buổi chiều.
Buổi chiều ấy có nắng vàng rải mật lên
những hàng cây. Trọng Vinh bước vào đời cô
bằng một sự tình cờ thú vị: Anh đã
đơn thân đánh bại ba tên cướp to lớn
đi kèm chiếc Dylan của cô với ý định
giật xe và xâu ngọc bích trên cổ cô. Sau đó, Trọng
Vinh đưa cô vào một quán nước, giúp cô lấy
lại bình tĩnh trước khi tháp tùng cô về đến
tận nhà.
Bây giờ thì không còn nghi
ngờ gì nữa, Thúy Vy đã yêu anh. Tình yêu nồng nàn
kỳ diệu, tình yêu tưới mát tâm hồn cô. Cô có
cảm tưởng mình đang trở về tuổi
mười tám, thuở bướm hoa đầy mộng
mơ. Tình yêu này khác hẳn tình yêu Hoàng Minh. Với Hoàng Minh,
Thúy Vy yêu bằng lý trí, cô chấp nhận anh như một
qui luật thông thường, cô đã xấp xỉ
tuổi ba mươi, và Hoàng Minh là người khá nhất
trong số các đối tượng theo đuổi cô.
Bởi vậy, sự chia tay với Hoàng Minh không làm cô
buồn, mà trái lại, tự ái cô rất thoả mãn vì
đã phá vỡ được âm mưu thầm kín của
anh ta. So với Hoàng Minh, Trọng Vinh thua xa về học
vị, anh chỉ là một võ sư, công tác tại Nhà
Văn Hoá Thanh Niên. Nhưng sao mỗi lần ở bên anh,
Thúy Vy nghe lòng ấm áp lạ thường. Cô muốn trái
đất thôi quay để thời gian ngừng lại,
kéo dài vĩnh viễn giây phút gặp nhau. Cô quyết
định thay đổi lập trường của mình.
Cô sẽ lấy Trọng Vinh.
Sáng nay, Trọng Vinh đến
đón cô đi sắm đồ cưới. Và lần
đầu tiênkể từ ngày quen anh, Thúy Vy đem theo
chiếc hộp bên mình. Họ ngồi cùng nhau trong quán kem
ven bờ sông. Trọng Vinh cầm tay cô:
-Thúy Vy, anh yêu em biết
dường nào. Em không hối tiếc vì sẽ lấy anh
chứ?
-Sao lại hối tiếc?
-Anh không có gì cho em cả ngoài
trái tim đầy hình bóng em.
-Em cũng không cần gì cả
ngoài tình yêu của anh.
Ánh mắt Trọng Vinh nhìn cô
tha thiết, cô muốn chết đuối trong vùng xanh bao
la ấy. Cô nghĩ đến chiếc hộp đang cháy
bỏng phía túi ngực cô. Không, cô không thể sống
thiếu Trọng Vinh, anh là lẽ sống, là hơi thở
của cô. Tại sao cô cứ muốn đi guốc vào lòng
mọi người? Hãy để yên cho Trọng Vinh cùng
những thầm kín của anh nếu cô thật lòng yêu anh.
Thuý Vy đứng dậy,
đến bên lan can, nhìn xuống giòng sông lặng lờ
mang theo những đám lục bình trôi nổi. Bằng
một cử chỉ dứt khoát, Thúy Vy lấy chiếc
hộp khỏi túi, quăng ra xa. Một vòng sóng nhỏ
gợn nhẹ, xoá nhoà phát minh kỳ diệu của nữ
bác học Thúy Vy.
-Em vứt cái gì thế?
Trọng Vinh đang ở sau
lưng cô, hơi thở anh phả nhẹ lên mái tóc bồng
bềnh của cô. Cô quay lại, nép đầu vào bờ vai
vững chãi:
-Chiếc hộp quẹt
rỗng anh à.
Trọng Vinh siết chặt
vòng lưng nhỏ bé, anh hôn nhẹ vào má cô. Thúy Vy nghe lòng
thanh thản. Cô nhìn lên cao. Trời xanh như màu tình yêu.