Kỹ niệm
màu áo xanh
( tại
trường Phan Chu
Trinh )
Ngày tôi ở
tuổi mười ba
Mỗi ngày đi học thướt tha áo dài
Màu xanh cho mỗi thứ
hai
Còn lại các thứ áo
dài trắng tinh
Trường ra thông báo tụi
mình
Bán cho các lớp nữ
sinh vải mềm
Hàng katé mặc đẹp mà bền
Về nhà xin mẹ may thêm áo màu
Mẹ bảo áo trắng đã lâu
Mua màu vải trắng năm sau khai
trường
Mẹ bảo
con không tỏ tường
Thích màu áo biển xanh
dương da trời
Chiều về các bạn vui
cười
Trong tay
mỗi đứa vải tươi trắng ngần
Riêng tôi lặng lẽ âm thầm
Chờ ngày mai mới đến
phần vải xanh
Đêm về thao thức mấy canh
Mong cho ngày sáng bước
nhanh xuống đường
Mới hay trộm
đến viếng trường
Đêm qua mất
hết có lường được
đâu
Thôi rồi- nước mắt tuôn mau
Tôi hai dòng lệ ướt
nhàu tóc mai
Áo xanh để mặc thứ hai
Vẫn tà áo cũ ngày
mai tan về
Xinh tươi
tuổi mới cặp kề
Theo sau bụi đỏ vỗ về mấy câu
Kỹ niệm ấy đến ngày sau
Mỗi lần nghĩ đến không sầu mà vui
Có ai gặp cảnh như tôi
Chạnh lòng nhớ đến một thời áo xanh
Kim Vui
Chuyện ngày
xưa
Từ buổi ấy anh không
còn đến lớp
Để lòng buồn tôi biết nói cùng ai
Thiếu bóng anh lặng lẽ ở góc trường
Như vạt nắng qua đi không để lại
Buổi học mới âm vang
lời giảng dạy
Tôi mơ hồ nghe như
có như không
Sách vở nằm im – bút viết thở dài
Mắt lơ đãng nhìn ra ngoài sân
nắng
Tôi thưở
ấy lòng như tờ giấy trắng
Thoáng hương
đưa rộn rã phút ban đầu
Mùa khai trường chờ gặp bóng người thương
Anh vội vã bỏ trường
xa lớp học
Ai hiểu
được lòng tôi như phượng
vỡ
Nỗi buồn kia giấu
kín một niềm riêng
Lưu bút nhỡ vần thơ tôi chép
vội
Chưa trao người
, người đã
bỏ xa tôi
Năm học mới tôi khép
tình thơ dại
Hết hồn nhiên ở lứa tuổi ô mai
Chân bước
đi biết e ấp ngại ngùng
Ghi nỗi nhớ vui buồn
- quên hạ cũ
Nơi quán vắng chọn chỗ ngồi bóng tối
Cố tình che màu mái
tóc pha
sương
Tôi một thoáng lạ lùng ngày gặp
lại
Anh bồi hồi giây phút nhận người quen
Đêm tĩnh lặng hai tâm hồn im
lặng
Chuyện ngày xưa giờ cổ tích ngày
nay
Kim Vui