HÌNH ẢNH NGƯỜI ĐI TRONG NHẠC TIỀN
CHIẾN
THÙY AN
Có một quãng đời
rất đẹp, rất thơ, rất lãng mạn…
người thanh niên vứt bỏ mọi vướng
bận gia đình, danh vọng, người yêu… để
cất bước ra đi… Biệt
ly, nhớ nhung từ đây, chiếc lá rơi theo heo may,
người về có hay… (Biệt Ly –Doãn Mẫn). Gót chân
chàng phiêu du trên khắp mọi miền đất
nước. Khí trời chan hòa lồng ngực, gió giang
hồ chắp cánh đưa tâm hồn chàng bay bổng lên
cao…Ta đi tìm thơ muôn
phương gót in núi rừng thâm u và lướt trên muôn
trùng sóng… (Tạ Từ –Tô Vũ
). Chàng có thật ra đi tìm thơ? Không, chàng đang đi
tìm một nguồn sáng vừa ửng hồng cuối chân
trời quê hương tăm tối, nhưng thuở
ấy, nào ai dám nói ra… phồn
hoa anh chia tay ra đi, đưa chân dừng bước bên
cầu, giã từ mấy câu… (Tạ Từ –Tô Vũ). Chàng ra đi nhưng
trong tim luôn ấp ủ một bóng hình. Cuộc chia ly có
thể là mãi mãi, dù tiếc nuối, nhưng chí làm trai đã
thúc dục chàng bước theo tiếng gọi của non
sông…Còn đêm nay nữa ta
ngồi với nhau, ngước mắt trông trời, ngày
mai anh đã xa rồi tình tan vỡ, tìm trong lãng quên… (Chuyển
Bến –Đoàn Chuẩn).
Có những buổi
chiều sương lạnh, hoàng hôn tràn về mang nỗi
nhớ bâng khuâng. Dừng chân giang hồ bên đồi
vắng, chàng lắng hồn về quê cũ, chìm trong hồi
ức xa xăm, nơi có đôi mắt huyền vời
vợi, mong ngóng bước chân chàng …Sương chiều lâng lâng dần dân mờ
tối, gió mây bốn phương, giang hồ ngơi chân,
thuyền lênh đênh trên sông… đường về lòng
người tha phương nhớ… (Chiều Vàng
–Nguyễn Văn Khánh). Chàng thường mơ đến
một ngày vui. Đó là khi tàn cuộc chiến chinh,
hương thanh bình thơm ngát đồi quê, trẻ
mục đồng thả trâu ăn cỏ giữa
tiếng sáo diều ngân vút không gian… Nghe ầm vang lên tiếng chiến chinh, mơ làm
diều mang sáo thanh bình, nghe hàng cây xao xác gió lay, mơ làm
chiếc lá úa rơi đầy… (Tiếng Hát Lênh Đênh
–Tử Phác). Nhưng ước mơ vẫn là mơ
ước, quê hương còn chìm trong khói lửa mịt
mùng. Và chàng vẫn theo mây trời phiêu lãng, bước chân
xa dần quê nhà dấu yêu. Một buổi chiều lang thang
nơi xứ người quạnh vắng, hình ảnh làng
quê với ngàn dâu xanh, giòng suối mát, bờ cát vàng lại
hiện lên rõ nét xao xuyến nỗi niềm xưa… Lá thu nhẹ rơi rơi, tình thu
vàng phai phai, ai về âm thầm nẻo cũ bâng khuâng tình
xưa. Hiu hiu làn heo may, ru ru vầng mây bay, ai nhắn theo mây
miền quê vấn vương xa đó ngàn dâu thưa…(Tiếng
Chuông Chiều Thu –Tô Vũ). Tiếng chuông ngân vang trong
chiều thu bảng lảng, tiếng chuông gợi nhớ
một làn môi, một mái tóc thề thiếu nữ còn
vương hương trên bờ vai người lữ
thứ, chàng có thầm nhắn lời hẹn ước
yêu thương theo tiếng chuông chiều?... Từ phương trời xa
xăm, gửi em lời yêu thương khi lòng mơ màng
trầm lắng tiếng chuông chiều thu. Ngày nào khi
chiến chinh xong, hồi chuông vui réo muôn tiếng
đồng. Chuông reo mùa nắng mới, tình ta đẹp
bao nhiêu, lòng anh thầm nhắn tiếng chuông ban chiều… (Tiếng
Chuông Chiều Thu –Tô Vũ).
Nhưng tình yêu liệu có
son sắt thủy chung như lòng chàng nguyện ước
không, hay là khi xong mùa chinh chiến, chàng trở về
đầu ngõ đã nghe tiếng pháo nổ rộn ràng,
tiếng pháo tiễn nàng sang ngang, tiếng pháo xé nát trái tim
chàng và làm rụng rơi những đóa tường vi
kỷ niệm … Năm xưa
khi tôi bước chân ra đi, đôi ta cùng đứng bên
giàn tường vi, em nói rằng em sẽ chờ
đợi tôi, đừng nói đến phân ly…để
rồi… Cô láng giềng ơi,
nay bóng hoa bên thềm đã thắm rồi, chân bước
phân vân bờ đường quê, em có hay chăng ngày tôi
về… (Cô Láng Giềng –Hoàng Quý).
Dù sao, thanh bình vẫn là
niềm ao ước của mọi trái tim giang hồ.
Giấc mơ hồi hương vẫn là đỉnh cao
phải đạt tới. Chàng như con tàu dong buồm ra
khơi rồi trở về với niềm hân hoan vô
bờ bến… Rồi một
ngày mai ta sẽ hồi hương, trở về quê xưa
với bao tình thương, bao con buồm xưa ra đón
cố nhân, với bóng thân yêu ngàn đời chờ mong, mây
trời bao la… (Khúc Nhạc Ly Hương –Lâm Tuyền).
Nói đến người đi, tưởng cũng nên
nhắc đến niềm thương nhớ khôn nguôi
trong lòng người ở lại… Mấy phút bên nhau rồi thôi, đến nay bóng anh
mờ khuất, người về u buồn khắp
trời, người ra đi với ngàn nhớ mong…(Biệt
Ly –Doãn Mẫn)
Chàng biền biệt
phương trời, nàng tháng ngày vò võ, từng mũi len
buồn đan nhớ mong. Nghe tiếng lá thu rơi, nàng
mơ đến bước chân chàng ngày nào còn vương
vấn. Thu đến rồi thu đi, bao lần thu trút lá
vàng bên thềm vắng, nhưng chàng thì tin nhạn mịt
mùng. Nàng nhắn gió mây, nhắn cánh chim uyên mang đến
chàng niềm thương nhớ… Ôi vừa thoáng nghe, em mơ màng bước chân chàng
từ từ xa đường vắng. Đêm mùa thu
chết, nghe mùa đang rớt, rơi theo lá vàng. Em ngồi
đan áo, lòng buồn vương vấn… (Buồn Tàn Thu
–Văn Cao).
Chàng đã quên hết
lời thề! Lời trách móc nhẹ nhàng nhưng xót xa
niềm đau. Từng đêm dài thẩn thờ ôm gối
chiếc, nàng thầm nghĩ, mỗi năm mùa thu còn
trở lại, cớ sao chàng đi mãi không về… Gió thu về mang thương
nhớ, đến cho lòng thêm chan chứa, lá ngô bay trong
sương sầu, biết bao giờ còn thấy nhau.
Tối buông màn sương pha muối, xót xa lòng riêng trăm
mối, gió thu xưa không quên về, cớ sao mà
người cứ đi…(Trách Người Đi –Đan
Trường). Sự xa cách trong tình yêu cũng như gió
đối với lửa, gió dập tắt những
ngọn lửa nhỏ và thổi bùng lên những ngọn
lửa lớn. Ngọn lửa trong lòng nàng đã thiêu
đốt tâm can, khô héo môi hồng, se sắt nỗi
chờ mong… Giờ còn mong chi
người hát theo đàn, giờ còn mong chi hợp cánh hoa
tàn, lời đàn năm xưa se kết đôi lòng, lời
đàn năm nay đôi lứa xa vời… (Cung Đàn
Xưa –Văn Cao)
Hình ảnh người
đi trong lòng người ở lại là cây thông xanh hùng
vĩ, vươn lên trời cao…
Tình anh như thông đầu non, vợi cao trông mây buồn
đứng, muôn kiếp cô liêu, ngàn năm còn reo… (Tạ
Từ – Tô Vũ) ./.