ĐỌC THƠ THẦY
Vẫn biết
cuộc đời còn nhiều góc khuất
Đến rồi
đi, còn và mất - trước, sau
Chẳng làm
được gì để thay qui luật
Nhưng đọc
thơ Thầy - nghèn nghẹn nỗi đau !
Thầy đến
tóc xanh, Thầy về tóc bạc
Bao thế
hệ học trò cũng đến rồi đi
Nhưng tình Thầy
trò có đâu phai nhạt
Dù đến rồi
đi, gặp gỡ - chia ly ?
+++
Từ bóng uy nghiêm
của ngôi trường cũ
Gói vội vàng
những kỷ niệm thân thương
Buộc chặt vào
mớ hành trang chưa
đủ
Thầy trò ta cùng
nối gót bỏ trường
“Bỏ Trường
mà đi... cuộc đời réo gọi” *
Thầy Quân về,
trò dìu bước thấp cao
Biết bệnh mình
rồi sẽ không qua khỏi
Thầy về quê tìm
kỷ niệm ngọt ngào
Ngày Thầy về,
đúng: “ đường xưa ngập lá
Dấu chân tìm đâu
!” * - dù nặng bệnh “quên”
Vẫn nhắc
được tên em dù đọc khó
Vẫn hát theo bài hát
được cất lên
Phải chăng
đó chính là điều kỳ diệu
Nằm khuất sâu
trong cuộc sống thường ngày
Được
đánh thức bởi người xưa cảnh cũ
Đồng thanh cùng
phút chốc tái hiện ngay
+++
Người Nhạc
sĩ Du ca ngày xưa nghĩ
Đến ngày nao
không ai đón chân về
Được
đón chào với bao niềm hoan hỉ
Bởi đám
học trò là tỉnh hay mê ?
Dù tượng
đồng, hàng cây không lên tiếng
Và bảng đen,
phấn trắng vẫn im lìm
Nhưng
Trường xưa đã hóa thân vĩnh viễn
Thành linh hồn bao
khối óc con tim
Hoa tặng Thầy
không thể nào tím ngắt
Là đóa hồng
tươi: truyền thống vinh danh
Dù đám học trò
không ai có mặt
Như ngày xưa
Thầy đến tóc còn xanh
Thầy Cô quý ! dù
người còn, người mất
Vẫn sống
đời trong tâm tưởng chúng em
Dù giòng đời
trôi lúc khoan lúc nhặt
Vẫn nhớ
Thầy Cô ngày ấy êm đềm
Vẫn biết
cuộc đời còn nhiều góc khuất
Trường ta còn, truyền thống quý vẫn còn
Chúng ta đến
rồi đi theo qui luật
Nhưng thế
hệ sau còn tô đậm nét son
*Lời nhạc của Thầy
Trần Đình Quân
Kính
dâng hương hồn Thầy Quân mến yêu
Kính
tặng Thầy Trần Hoan Trinh và Các Thầy Cô yêu quý
của chúng em !
HẢI
LÊ