ĐIẾU VĂN
Thưở
ấy:
Quê hương
Việt Nam lâm vào vòng chinh chiến
Khói
lửa ngập trời, đất nước quá điêu linh
Phần
thì chống Pháp, phần chống bọn Việt Minh
Anh
vì thế cũng đã từng vào sinh ra tử
Gặp
rủi ro anh bị bắt giam giữ
Quằn
quại trong tù mất một thời gian
Thế rồi,
Đất
nước chia đôi, lòng người ly tán
Anh
đành từ bỏ quê nhà để vượt tuyến vào Nam
Lưu
lạc quê người mong tìm nơi an cư lạc nghiệp
Nhung
nhớ quê nhà anh thao thức từng đêm
Và
từ đó,
Vọng
về quê hương làm anh nhức nhối con tim
Để
rồi “ Nỗi
Lòng người Đi” đã trở thành bản tình
ca bất hủ.
Một
bản tình ca không phải chỉ vì thương nhớ người tình, chưa đủ,
Mà
đây còn là biểu tượng của chia ly, của đất nước điêu tàn!
Biểu
tượng của tang thương, của quốc hận ly tan
Anh
đã viết nên dòng lịch sử Việt Nam cận đại bằng cung đàn, giai điệu.
Cũng
từ ngày ấy ,
Chìm
đắm trong đam mê, anh bắt đầu sáng tác
Thêu
dệt hằng trăm chuyện tình thành huyền thoại của tình
yêu.
Làm
cho hằng ngàn người rung động như muốn khóc theo
Khiến
tâm hồn nghệ sĩ của anh đời đời bất diệt!
Ngưỡng
mộ thay,
Anh
cũng đã từng sáng tác những bài ca nội dung thật oai
phong lẫm liệt
Cho
quê hương, cho đất nước Việt Nam
Làm
cho biết bao người xúc động cả con tim
Khiến
tên tuổi Nhạc
Sĩ Anh Bằng vang dậy dưới vòm trời âm nhạc
Bỗng
đâu,
Quân
thù Bắc phương tiến quân vào ồ ạt
Quê
mẹ Việt Nam lại một lần nữa tan tác điêu linh
Anh
đành phải ra đi để rồi lấm bụi phong trần
Từ
giả quê cha đất tổ để giang hồ phiêu bạt
Đất
khách quê người anh có ngờ đâu, bây giờ phải đành lưu lạc
“ Nỗi Lòng Người Đi”
một lần nữa lại xé nát tim anh!
Hồ
gươm ơi!
Hà
nội ơi!
Thăng
Long ơi!
Sài
Gòn ơi!
Bao
nhiêu mộng đẹp đã tan tành!
Biết
làm sao đây, thôi thế cũng đành.
Số
kiếp con người âu cũng là định mệnh.
Quê
người đất khách cuộc sống anh thường xuyên lận đận
Vất
vả đêm ngày vì miếng cơm manh áo nuôi gia đình
Rồi
thời gian trôi và cuộc sống cũng lại được an lành
Nên
anh lại hân hoan tiếp tục phát huy tâm hồn của một người nghê sĩ.
Anh
quyết chí bảo tồn và phát huy nền văn học, nghệ thuật Việt Nam.
Và
suốt ngày đêm anh vẫn miệt mài rung cảm con tim
Để
rồi dệt nên những bản tình ca cho quê hương đời đời bất diệt!
Tuổi
già sức yếu nhưng khi nghe Cộng quân dâng đất, bán nước cho ngoại bang;
máu
đang luân lưu trong huyết quản anh bỗng sôi sục lên.
Anh
liền vùng dậy và đứng lên theo nhịp điệu của cung
đàn.
Bắn ngay một mũi tên “ PHẢI LÊN TIẾNG”vào
giữa không gian.
Rồi
đi khắp bốn phương trời để đánh động lương tâm nhân loại.
Nhưng
rồi oan nghiệt thay !
Bỗng
đâu anh lâm trọng bệnh
vì
tuổi già sức yếu của một kiếp người
Vào
một buổi chiều bỗng có tin sét đánh ngang trời
Anh
đã vĩnh biệt cõi đời để ra đi không bao giờ trở lại.
Hôm
nay:
Trong
bầu không khí trang nghiêm
Đứng
trước bàn thờ khói hương nghi ngút
Bên
cạnh những thân bằng quyến thuộc Họ Trần
của
làng Điền Hộ, huyện Nga Sơn , tỉnh Thanh Hoá.
Chúng
tôi gồm những văn nghệ sĩ và các thân hữu từ khắp bốn phương trời
Tề
tựu nơi đây để tiễn đưa anh về bên kia thế giới.
Thành
kính dâng lên linh hồn anh,
đã
hiến dâng suốt cuộc đời mình để bảo tồn và phát
huy
nền âm nhạc Việt Nam, cũng như bảo vệ quê cha đất tổ bằng cung đàn, nốt
nhạc.
lòng biết
ơn, sự ngưỡng mộ của chúng tôi.
Nguyện
sẽ cùng sát cánh bên nhau tiếp tục bảo tồn và phát huy nền văn học nghệ
thuật Việt Nam ở Hải Ngoại .
Thề
sẽ tiếp tục đồng thanh ca bài “ Hãy Lên Tiếng” của
anh để bảo vệ rừng vàng biển bạc của quê mẹ Việt Nam ở bên kia bờ đại dương.
Cũng
như để cho hoài bảo quang phục quê hương của chúng ta sẽ được thành đạt.
Xin
hồn thiêng sông núi hãy chứng giám cho lời thề này để linh hồn Nhạc Sĩ Anh
Bằng ở
dưới suối vàng được yên tâm mà an giấc nghìn thu.
Xin
nguyện cầu hương hồn Nhạc Sĩ Anh Bằng được sớm hưởng
NhanThánh Chúa
Nhạc
Sĩ Anh Bằng ơi!
Hoa
nở để mà tàn
Trăng
tròn rồi lại khuyết
Sum
họp rồi ly tan
Xin vĩnh
biệt anh !
Vĩnh biệt
anh đời đời!
California,
ngày 13 tháng 11 năm 2015.
(Nhằm
ngày 02 tháng 10 năm Ất Mùi)
Dương
Viết Điền
|