ĐÊM ĐI QUA TRƯỜNG CŨ ĐÃ BỊ
ĐẬP BỎ
Tim tưởng chừng như muốn hóa
băng
Khi nhìn trường cũ chỉ trơ sân
Hành lang , lớp học san bằng cả
Lạnh lẽo
phơi mình dưới
ánh trăng !
Chết điếng lòng đi theo nỗi
buồn
Ta nằm trên nền cát đẫm
sương
Nghe từ lòng đất từng hơi
thở
Của học trò xưa thuở mến
thương !
Có tiếng thì thầm của thiên thu
Trong từng hơi gió động âm u
Nghe chừng hoa cỏ đang trăn trở
Tiếc một
tình yêu đã mịt mù !
Từ cõi u minh xót nát tan
Hồn ai sống dậy dưới trăng
tàn
Nhặt từng viên sỏi mong tìm kiếm
Một chút tro than của đá vàng !
Vẫn biết thế gian vốn đổi
thay
Nhưng sao
lòng thấy quá đắng cay
Ai ngờ lại phải tang thương vậy
Bạc bẽo , vong ơn đến thế
này !
Trường cũ trò xưa mất hết
rồi
Còn ta với nỗi nhớ khôn vơi
Đêm nay có kẻ ngồi ôm mặt
Dưới gốc sao già để lệ
rơi !
TRẦN
HOAN TRINH