Home | Ban Điều Hành | Nội Quy | Links

 

 

 

 

DÂN CHỦ THẾ NẦY LÀ LÁO VÔ CÙNG

 

TÚ KÉP

 

Lâu nay, ai cũng nói chế độ cộng sản là chế độ độc tài đảng trị toàn trị.  Chưa bao giờ có ai khen cộng sản dân chủ cả.  Thế mà sau Đại hội thứ XII của đảng cộng sản vừa qua, khi trả lời trong cuộc họp báo ngày 28-1-2016, viên tổng bí thư tái đắc cử Nguyễn Phú Trọng đã phán một câu để đời như dậy nè: Cũng có đồng chí được Trung ương giới thiệu không trúng cử, có người không được Trung ương giới thiệu nhưng được Đại hội giới thiệu cũng trúng cử. Vừa rồi, các đại biểu Quốc hội cũng tâm sự, dân chủ thế này là cùng, không thể dân chủ hơn.

 

Tâm tư “dân chủ thế nầy là cùng, không thể dân chủ hơn” lập tức trở thành danh ngôn lịch sử, được nhiều cái loa trong nước đưa lên thành khẩu hiệu chiến lược quốc gia hàng đầu theo kiểu “yêu nước là yêu xã nghĩa”.  Xét cho cùng, thằng côn đồ có cái lý của thằng côn đồ, thì tổng Trọng cũng có cái lý của tổng Trọng.  Lý của côn đồ là lý của du côn, còn lý của tổng Trọng là lý của “đảng quyền”, tức là lý của cái đảng ác ôn khét tiếng từ thời lão râu dài mắt hóm  nhập cảng cái chủ nghĩa nước ngoài vào Việt Nam phá thối, mà nhà văn Phan Khôi cắc cớ gọi là cây cộng sản, nhưng có nơi gọi là cây cứt lợn hay cây chó đẻ, hoặc cỏ bù xít, chứ không phải cỏ Mác-xít đâu nhá... 

 

Ai không tin thì cứ tìm những nhà thực vật học, chuyên nghiên cứu cây cỏ miền Bắc mà hỏi.  Còn không tin nữa thì tìm sách Nắng chiều của nhà văn Phan Khôi mà đọc.  Trong sách nầy, Phan Khôi hỏi một ông già người Thổ về loại cây nầy, thì ông già Thổ giải thích rằng: “Thứ cỏ nầy trước kia ở đây không có, từ ngày cụ Hồ về đây lãnh đạo cách mạng, thì thấy thứ cỏ ấy mọc lên, không mấy lúc mà đầy cả đường xá và đồi đống, người ta không biết tên nó là gì, thấy nó cùng một lúc với cụ Hồ về thì gọi nó như vậy.”  Lúc đó dân chúng truyền nhau câu đồng dao thời thượng:  “Cỏ đâu thứ cỏ lạ đời,/ Cáo già về nước cỏ thời phát sinh”.

 

Còn bây giờ thì hãy trở lại với tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng.  Lão nói dân chủ thế nầy là cùng, không thể dân chủ hơn, là vì chính trong nội bộ đảng của lão, đảng viên gọi lão là Trọng Lú.  Ai đời thần dân mà dám gọi sếp là lú thì dân chủ thế nầy là cùng, không thể hơn được.

 

Không hiểu vì sao tổng Trọng lại được đảng viên tặng cho biệt danh là Trọng Lú?  Đầu tiên, nghe nói rằng thời còn nhỏ, Trọng Lú bị bệnh ngặt nghèo, cha mẹ cầu xin bốn phương tám hướng, may mà được một pháp sư giúp đỡ, cho một tô cháo lú, nấu bằng cỏ bù-xít hay cỏ cứt lợn, nói rằng ăn tô cháo lú nầy thì sẽ qua bạo bệnh và sống quá thất thập, nhưng do mùì  hôi tanh của cỏ nên đầu tóc sớm bạc trắng, và sẽ bị lú, không học hành gì được, ngoại trừ các loại dích cu khố bủng (du kích khủng bố) phá làng phá xóm.

 

Nhớ lời pháp sư, Trọng Lú cầu học khắp nơi, cầu khẩn ông đi qua bà đi lại, nhưng vẫn tìm không ra học viện chuyên nghiên cứu loại dích cu khố bủng, thì may có người chỉ đến môn phái Mác-xít do đứa cháu ngoại hôn của cụ cử Hồ Sĩ Tạo nhập cảng từ Liên Xô xa xôi.  Mác-xít hay bù-xít thì cũng xít xít như nhau.  Thế là “mặt trời chân lý chiếu qua tim”.  Trọng Lú chăm chỉ học hành, dần dần tiến lên đến hàng tiến sĩ cái thứ tà thuyết ba trợn ở bên trời Âu, nay đã tuyệt tích giang hồ.  Quý hiếm lắm đấy.  Quý hiếm như thế là cùng.  Ngày nay, đố ai học được cái môn phải gió nầy mà có bằng tiến sĩ như tổng Trọng.  Tên Tập Cẩm Bình, trùm cộng sản Tàu khựa và quan thầy luôn Việt cộng ác ôn, cũng không có bằng tiến sĩ mác-xít như Trọng Lú.  Lý do đơn giản như đang giỡn là cái lò đào tạo của nó ở Liên Xô đã sụp tiệm từ khuya, vì môn học nầy chẳng làm được trò trống gì ngoài chuyện giống cỏ bù xít là đi phá thối thiên hạ, khắp trời Âu đất Á, nên đành phải sụp tiệm.

 

Có đảng viên khác, lãnh đạo cấp cao bộ văn hóa thông tin cộng sản, vui miệng kể thêm rằng khi các thành phố ở California, xứ Huê Kỳ, rộn ràng thông qua nghị quyết Cờ Vàng, không cho cờ máu có mặt tại thù đô người Việt tỵ nạn trên thế giới, đảng côn đồ trong nước cử tiến sĩ Trọng qua Mỹ nghiên cứu tình hình.  Giả dạng thường dân, tiến sĩ Trọng đến California hoa lệ, mải mê vui thú đi uống cà phê ở Quán Lú, quên cả ngày về, nên từ đó đồng đảng tặng luôn đảng danh cho Trọng là Trọng Lú.  

 

Có người lại nói rằng hiện nay trong đảng côn đồ có nhiều người tên Trọng.  Để dễ phân biệt, đảng viên bèn theo các truyền thuyết trên đây, đặt đảng danh cho tổng bí thư là “Trọng Lú”.  Ở các nước mệnh danh là dân chủ Tây phương như ở Mỹ, Pháp, Anh, Đức, dù dân chủ cách mấy, cũng không có dân nước nào mà nguyên thủ của họ được thần dân ưu ái đặt cho một cái nick rất lạ lùng là “Lú”.  Thế mà các đệ tử trong đảng CSVN dám gọi thiên tử của mình là “Trọng Lú”, thì quả thật “dân chủ thế nầy là cùng”. 

 

Không biết thuyết nào đúng, nhưng thật sự Trọng Lú chẳng lú tý nào, mà còn khôn vặt, xỏ lá, điếm thúi thấy mẹ.  Nghe nói ngày 29-12-2015, trong một cuộc họp nội bộ đảng cộng sản, tổng Trọng giả vờ lú lẩn, tuyên bố rằng tổng bí thư đảng côn đồ phải là “người miền Bắc, có trình độ ný nuận và không có tham vọng quyền nực”.  Phân biệt địa phương một cách kín đáo như thế nầy là cùng, thì làm sao mà lú được. 

 

Tài tình là ở chỗ chỉ có Trọng Lú mới đáp ứng đủ ba điều kiện do Trọng Lú đưa ra: Trọng Lú gốc Bắc Kỳ chăm phần chăm, có tiến sĩ ný nuận mác-xít (chứ không phải bù-xít), lại chẳng có tham vọng quyền lực, chỉ muốn ngồi lỳ như phổng đá trên ghế tổng bí thư mà thôi.  Thế là Trọng Lú trúng cử, rồi bù lu bù loa rằng tớ già rồi, tớ chẳng ham gì nữa, nhưng vì đảng yêu cầu, tớ phải hy sinh ra sức gánh lấv thêm một phùa nữa… Tội nghiệp thân tớ.  Trọng Lú thật đúng phong cách xỏ lá “em chả, em chả” của Xuân tóc đỏ trong truyện Số đỏ của Vũ Trọng Phụng. 

 

Thật tội nghiệp cho dân Bắc Kỳ.  Vì Trọng Lú mà dân Bắc Kỳ bị hàm oan, đua đòi chức tổng bí thư.  Dân Bắc Kỳ đâu có ưa cái thứ chủ nghĩa bù-xít hay cây cứt lợn hôi hám quái đản kia mà Trọng Lú lại giành ưu tiên cho dân Bắc Kỳ làm tổng bí thư bù-xít hay “bù sịt”?  Khổ thật.

 

Thế mà tiêu chuẩn do Trọng Lú đưa ra có ép-phê mới hay chứ.  Ba ếch tròm trèm muốn giành chức tổng bí thư, liền bị Trọng Lú đá văng cái một, bay về Cà Mau đuổi muỗi cho trâu.  Người ta nói rằng Cà Mau nhiều muỗi đến nỗi trâu ngủ phải bỏ mùng.  Có nhiều chỗ không có mùng, người ta làm quạt phất trần, khi nào trâu ngủ có người cầm quạt đuổi muỗi.  Đảng viên cộng sản cao cấp như Ba ếch, quen thói hống hách chỉ tay năm ngón, về hưu chẳng có nghề ngỗng, chẳng biết việc gì làm, thì được giao việc đuổi muỗi cho trâu, giúp bà con tăng gia sản xuất.

 

Mánh mung như thế nên Trọng Lú đắc cử và rất tự hào về kết quả bầu cử “dân chủ thế nầy là cùng”.  Xin hãy lẳng lặng mà nghe Trọng Lú nói chuyện dân chủ.  Từ xưa đến rày, từ tây sang đông, ai cũng biết là hiến pháp là bản văn pháp lý cao nhứt nước.  Tuy nhiên, trong buổi nói chuyện với cử tri hai quận Tây Hồ - Hoàn Kiếm, tại Hà Nội ngày 28-09-2013, Trọng Lú lại phán rằng:  “Hiến Pháp là văn kiện chính trị pháp lý quan trọng vào bậc nhất sau Cương Lĩnh của đảng.  Trời đất quỷ thần ơi, Trọng Lú chơi chữ khéo chưa?  Hiến pháp là kết tinh trí tuệ của đại biểu toàn quốc trong tòa nhà quốc hội để làm ra luật pháp cho 90 triệu dân Việt tuân hành, được xem là văn kiện pháp lý quan trọng vào bậc nhất, thế mà ở Việt Nam của Trọng Lú chỉ thập thò đằng sau cương lĩnh của đảng côn đồ của Trọng Lú.  Khéo quá là khéo.  Hiến pháp sau cương lĩnh, nghĩa là dân tộc dưới chân đảng. Tài tình thật, dân chủ đến thế cùng.

 

Đó mới là mản dân chủ sợ bộ của Trọng Lú.  Màn thứ hai cũng dân chủ không kém.  Đó là để thực thi việc hiến pháp là văn kiện chính trị vào bậc nhất sau cương lĩnh đảng cộng sản, Trọng Lú ra lệnh cho quốc hội tay sai tiếp tục duy trì điều 4 hiến pháp 1992.  Trước khi tiếp tục, quốc hội vờ xin bà con góp ý.  Mấy ông trí thức trí ngủ tưởng bở, lấy chữ ký góp ý được vài trăm tên.  Trọng Lú ra lịnh cho côn đồ tới tận nhà bắt dân đen ký thỉnh nguyện giữ lại điều 4 hiến pháp 1992.  Thế là Trọng Lú có vài chục triệu chữ ký tung hê điều 4 hiến pháp muôn năm, so với vài trăm chữ ký của mấy ông trí thức.  Điều 4 hiến pháp 2013 cũng đưa đảng CS ngồi trên đầu trên cổ nhân dân, thật dân chủ đến thế là cùng.

 

Tiếp tục sự nghiệp dân chủ đến thế là cùng, Trọng Lú liền cho đại hội XII đảng cộng sản ác ôn sản xuất bộ tam xên mới thay thế gánh cải lương Nam Kỳ Sang Dũng. Thông thường bộ tam xên chủ tịch nước, chủ tịch quốc hội, chủ tịch hội đồng bộ trưởng do quốc hội bầu chọn, nhưng Trọng Lú là tay ný nuận giỏi.  Lú tính thế nầy có phải tài tình không:  Quốc hội tuy nói là dân bầu, nhưng do đảng côn đồ nhà ta chỉ định hết ráo.  Quốc hội chỉ là tay sai của đảng côn đồ mà thôi.  Thôi thì đảng ta chỉ định luôn bộ tam xên cho lẹ việc.  Quốc hội chỉ có việc vỗ tay hoan hô là xong.  Thế là thực hiện tốt chủ trương lớn, đảng ta đặt cái cày trước con trâu.  “Trâu ơi, đảng bảo trâu nầy, / Trâu theo đảng dạy có ngày vinh quang./  Trâu mà dại dột nghinh ngang,/ Báo cho trâu biết thân tàn nghe trâu.” (Ca dao hiện đại).  Thế là gọn gàn hết sẩy.

 

Bộ tam xên gồm mấy đàn em tay sai của Trọng Lú, rất đúng người đúng chỗ.  Tên Quang lớn tức Đại Quang, xuất thân côn an côn đồ, cho nó làm quan lớn nhứt nước, đứng đầu bộ máy kềm kẹp là đúng nhứt.  Nghe nói y phản phúc Ba ếch, chạy theo Trọng Lú để kiếm quyền, đúng tư cách của đảng viên côn đồ, phản nghịch, lật lọng.  Còn em gái lá tre thì có cái tên đẹp bội phần, Kim Ngân (vàng bạc) đầy mình.  Đẹp như thế sao mà em lại dại dột theo anh Bắc Kỳ Trọng Lú, phân biệt địa phương, rất đểu cáng.  Em lá tre gốc Bến Tre phải canh chừng tên Trọng Lú nầy.  Nếu không làm y thỏa mãn, em có thể về Bến Tre theo gương Sang Trọng, đi đuổi muỗi.  Em mắt răm, thân gái dặm trường, phải cẩn thận đấy.  Tên Phúc mùa xuân (Xuân Phúc) cho nó làm thủ hạ, à quên, làm thủ tướng chứ.  Tên là Phúc mùa xuân, nhưng thật là vô phúc cho người Quảng, đất ngũ phụng tề phi, và đại vô phúc cho toàn dân Việt vì y thuộc loại đại hạm, ăn hối lộ từ khi còn chức nhỏ cho đến bây giờ.  Ai muốn biết Phúc mùa xuân tham ô cỡ nào thì về xứ Quảng, chỉ cần hỏi mấy cháu trẻ con chăn trâu cũng biết tiếng y.  Từ khi làm dân biểu, lên phó chủ tịch quốc hội, Phúc rất tròn trịa, gọi dạ bảo vâng, gọi đâu dạ đó, thực hiện đúng câu châm ngôn của đảng cộng sản: "Đảng gọi thì dạ, đảng không gọi thì không dạ.  Đảng gọi mà không dạ là không được.  Đảng không gọi mà dạ cũng không được.”   

 

Trường hợp đảng không gọi mà cứ dạ ẩu, dạ liều là chết tức tưởi như Nguyễn Bá Thanh.  Có ai xúi dại đâu mà vừa từ Quảng Nam ra tới Hà Nội là Bá Thanh tuyên bố bá thở ngay, quyết chí dẹp hết tham nhũng.  Thế là chết tức tưởi trên gường bệnh mà không biết nguyên nhân, hay biết mà không dám nói, vì nói ra sợ di lụy cho con cái.  Chúng nó tham nhũng nhiều tiền và thâm hiểm lắm. Trọng Lú và bầy đảng thuộc loại”bề ngoài thơn thớt nói cười,/ Mà trong nham hiểm giết người không dao. 

 

Nguyễn Xuân Phúc trái ngược Nguyễn Bá Thanh.  Tròn trịa như quả banh lăn.  Đảng bảo lăn tới đâu thì Phúc lăn tới đó.  Dạ dạ vâng vâng rất xong việc.  Nhờ thế, rảnh tay nên tham ô thoải mái.  Tham ô mới có tiền bôi trơn.  Bôi trơn rồi tham ô tiếp.  Tham ô tiếp rồi lại bôi trơn.  Bôi trơn mới lên chức lên tước.  Cứ thế có ngày vinh quang cướp giựt đồng bào, lên làm thủ tướng, tiếp tục sự nghiệp tham ô.  Đúng là “Trâu theo đảng dạy có ngày vinh quang.

 

Trâu và đảng côn đồ cộng sản có đặc tính rất giống nhau.  Đó là trâu thì ngậm miệng ăn cỏ, còn đảng côn đồ cộng sản thì ngậm miệng ăn tiền.  Hiện nay, ở trong nước, ngày nào cũng rộn ràng chuyện Phọt-mô-za.  Cá chết đầy biển.  Cá nhớn, cá bé, tôm, cua, san hô chết ráo.  Dân chài đói meo vì không hành nghề được.  Còn dân chúng thì muối không có ăn, do nước biển nhiễm độc, làm muối cũng độc luôn, nước mắm cá thúi càng hại nữa, xuất cảng chẳng ai dám sờ đến, khách du lịch dại gì đến tắm vùng biển độc. 

 

Trời ơi là trời!  Dân biểu tình hà rầm, mít tinh nguyền rủa đám cầm quyền ăn hối lộ cho tụi nước ngoài xả độc.  Cuối tuần nào cũng biểu tình.  “Tiếng oan dậy đất, án ngờ lòa mây”, bay tận lên tới Trời xanh, thế mà Trọng Lú và đám tay sai vẫn tỉnh queo, chẳng thèm lên tiếng, vì đó là việc của bộ tam xên, chứ không phải việc đảng.  Đảng đã ăn tiền đủ khi cấp giấy phép cho Phọt-mô-za hoạt động, nay bộ tam xên do đảng sản xuất phải gánh cho đảng. 

 

Tuy nhiên, bộ tam xên cũng làm thinh luôn, vì bộ tam xên đang ngồi chờ mệnh lệnh của đảng.  Thế là từ trên xuống dưới đảng cộng sản đều ngậm miệng ăn tiền, để cho tên đại diện Phọt-mô-za dạy đời:  Hoặc chọn sắt thép, hoặc chọn tôm cá.  Đó là tên nầy nói với dân.  Còn nói với lãnh đạo cộng sản, nói với Trọng Lú và bộ tam xên thì tên nầy nói thẳng vào mặt Trọng Lú và bè lũ tay sai: Hoặc chọn tiền, hoặc chọn tôm cá.  Vì đã lỡ nhận tiền bôi trơn khá đậm nên lãnh đạo cộng sản, từ Trọng Lú đến Phúc tròn trịa đều làm thinh, giả điếc, xem như chẳng có chuyện gì xảy ra, miễn sao đô la vào túi tham là xong ngay. 

 

Phải nói rằng dân Việt chúng ta quá hiền.  Chứ ở các nước khác là chính phủ phải đi tàu suốt rồi.  Ở Algeria đó kìa.  Một anh thanh niên tự thiêu, là cái chế độ đi đoong.  Đàng nầy nhiều người chết, hải sản đi chầu thủy cung hằng hà sa số, thế mà đảng cộng sản vẫn thoải mái ngồi lỳ, sống chết mặc bay.  Cái thứ chính phủ gì mà ăn hại đái nát.  Chuyện bê bối như thế đã gần hai tháng rồi mà chưa giải quyết, cứ để cho người nước ngoài tự do phóng uế nặng nề làm hỏng môi trường sống của dân Việt. 

 

Nói đi thì cũng phải nói lại kẻo tội nghiệp dân mình.  Đảng côn đồ cộng sản đàn áp kềm kẹp dữ dội, bảo kê, nuôi dưỡng dân du côn đánh đập đồng bào tàn bạo nên dân chúng bị chận đứng từ tận gốc.  Mà sao tụi du côn chẳng có trái tim mà cũng chẳng có khối óc?  Toàn là óc bò tim heo không hà.  Dân chúng biểu tình bảo vệ môi trường chung cho toàn thể người Việt, trong đó có côn an, du đảng, các thế hệ con cháu mai sau, thế mà nỡ lòng nào lại đánh đập bà con đau đớn quá xá là đau.  Thật hết biết.  Côn an du côn đã đành.  Quân đội nhân rân anh hùng, đánh thắng hai đế quốc sừng sỏ thế giới, mà lại cúc cung phụng sự mấy thằng dở hơi như Trọng Lú, chúng bốc hốt cho sướng tay rồi tẩu tán tài sản ra nước ngoài, tậu nhà tậu cửa, còn quân đội nhân dân anh hùng chết đứng tại chỗ, làm hàng rào bảo vệ cho đảng ăn trên ngồi tróc.  Đúng là “anh hùng rơm” quá xá là anh hùng rơm.

 

Chỉ mới vài chiêu mà Trọng Lú chứng tỏ đã quá chừng là dân chủ, theo đúng nguyên tắc đảng lãnh đạo, nhân dân làm chủ.  Nhân dân làm chủ kiểu cái bánh vẽ, mà nói như Chế Lan Viên: “Chưa cầm lên nếm, anh đã biết là bánh vẽ/ Thế nhưng anh vẫn ngồi vào bàn cùng bẻ bạn/ Cầm lên nhấm nháp/ Chả là nếu anh từ chối/ Chúng sẽ bảo anh là phá rối/ Đêm vui.”  Phá rối đêm vui mà còn có tội, huống gì là phá rối cộng sản tham nhũng, là lãnh đủ đàn áp tận cùng bằng số… 

 

Thế mà thằng lú, nó dám nói “dân chủ thế nầy là cùng, không thể dân chủ hơn”.  Tụi cộng sản ưa xuyên tạc nói láo phỉnh dân là chuyện thường ngày ở huyện.  Thằng Lú đảng quyền nói bậy như thế là đúng phong cách tổng bí thư đảng côn đồ, nhưng bàn dân thiên hạ ai cũng hiểu rằng DÂN CHỦ THẾ NẦY LÀ LÁO VÔ CÙNG, KHÔNG THỂ LÁO HƠN! 

 

TÚ KÉP

(Toronto, 08-05-2016)

 

 

 

 

 

Website Editor: phanchautrinhdn@gmail