CÒN ĐẢNG CỘNG SẢN THÌ KHÔNG CÒN MÌNH
Tú Kép
Nhân ngày thành
lập đảng côn đồ cộng sản năm nay, một tờ báo côn an trong nước ra ngày
31-1-2015 đã chạy một bài báo với tựa đề chữ lớn “Chỉ biết còn đảng thì còn mình”, được Dân Làm Báo copy lại như sau:
“Chỉ biết còn đảng thì còn mình” là
nội dung tuyên truyền chẳng mới mẻ gì, được côn đồ côn an hâm đi hâm lại
nhiều lần như là khẩu hiệu chiến lược sống còn của côn đồ côn an, bởi vì
một lý lẽ thật đơn giản như đang giỡn, vì còn đảng Cộng Sản Việt Nam (CSVN)
thì còn đàn áp, bóc lột, bất công, bạo hành, tù đày. Do vậy, CSVN mới còn cần côn đồ côn an,
vì tụi nầy là công cụ “bạo lực cách mạng” để đảng CSVN đàn áp dân chúng.
Đảng
CSVN được ví như cái ghế ba cẳng: một cẳng là quân đội, một cẳng là côn an
và một cẳng là thanh niên cộng sản Hồ Chí Minh. Thanh niên CSHCM là tổ chức tình báo “vi
mô”, tức phạm vi nhỏ, hay tình báo địa phương trá hình, rình mò từ trong
nhà ra ngoài phố, làm ăng-ten cho đảng, đánh hơi ở đâu có tin tức gì mới lạ thì báo cáo cho đảng ngay tức
khắc. Nhiều em bé ngây thơ, không
biết việc mình làm có hại cho gia đình, cứ “thật thà khai báo” chuyện gia
đình cho lãnh đạo đoàn TNCSHCM. Thế
là tai họa gia đình xảy ra.
Quân
đội do đám chính ủy chỉ huy. Quân
đội nhân rân CSVN tự hào là đã từng chiến thắng hai đế quốc sừng sỏ Pháp và
Mỹ, nay bị hớp hồn trước đám âm binh chính uỷ do đảng CSVN thống lãnh. Tướng lãnh, sĩ quan đều xếp ve, nằm im
dưới quyền điều khiển phù phép của đám chính uỷ là những đảng viên CS. Giống như đàn cừu hay đàn dê khiếp vía
trước đàn chó săn giữ trật tự cho chủ.
Các tướng lãnh nòng cốt của quân đội nhân rân lại mới được dẫn qua
Trung Cộng cấy sinh tử phù từ 16 đến 18-10-2014. Về lại nước, tên
đại tướng Việt cộng, bộ trưởng Quốc phòng, đã phát ngôn ngày 29-12-2014 một
câu nghe mà thối lổ nhĩ, thật là nhảm
nhí, “xu thế ghét Trung Quốc nguy
hiểm cho dân tộc”. Đại tướng bộ
trưởng Quốc phòng, tổng tư lệnh quân đội mà chủ bại như thế, sợ sệt
như thế, thì còn gì là oai phong quân đội.
Côn
đồ côn an là bộ máy trấn áp hữu hiệu của đảng CSVN. Đảng CSVN càng đàn áp, càng bóc lột, càng
bất công, càng bán nước, và dân chúng càng kêu ca, càng phản đối, thì côn
đồ côn an CS càng có nhiều “job” để làm.
Vì vậy chế độ CS đàn áp bóc lột bất công nhiều chừng nào thì côn đồ
côn an nhiều chừng đó. Chưa có bộ
máy cầm quyền nào trên thế giới mà côn an đông đến thế so với tỷ lệ dân số
như ở Việt Nam cộng sản.
Hãy
thử nhìn vào mỗi phường, xã, cứ khoảng 10 gia đình (CS gọi là hộ dân) thì
có 1 côn an khu vực. Mỗi phường, xã
có từ vài chục đến hàng trăm côn an, lục lạo, rình mò, vào tận bếp của nhà
dân, vừa ngửi mùi phản động, vừa để dòm ngó xem có gì để cướp khéo
không? Cướp khéo bằng nhiều trò ảo
thuật. Thật thà thì xin, khôn ngoan
thì mượn, ngoại giao thì khen, rồi nhờ mua giùm nhưng không trả tiền.
Chưa
có một tổ chức côn an của một nước nào trên thế giới nhiều loại côn an đến
thế. Côn an chìm, côn an nổi, côn an
khu vực, côn an giao thông, côn an văn hóa, côn an tôn giáo, côn an bảo vệ
chính trị, côn an kinh tế, côn an phản gián, thôi thì đủ thứ côn an… Và có
một loại côn an lạ lùng là côn an bảo vệ những gia đình có thân nhân ở nước
ngoài, theo dõi cả người ngoài nước.
Ở
mỗi trường trung hay tiểu học (mà CS gọi là trường cấp 1, cấp 2, cấp 3), và
cả trường đại học, luôn luôn có một côn an bảo vệ văn hóa theo dõi. Tên côn an nầy đứng đầu một hệ thống mật
báo viên là những học sinh trong trưòng, thuộc đoàn thanh niên CSHCM. Bất
cứ trường nào có gì động tĩnh là côn ao biết liền và báo cáo ngay, nhất là
ngày nay, hệ thống cell phone rất nhạy bén.
Cũng thế, tại các chùa hay nhà thờ, đều có côn an bảo vệ tôn giáo,
cầm đầu là mấy tên giáo sĩ quốc doanh, báo cáo đầy đủ tình hình sinh hoạt
trong chốn thờ phượng tôn nghiêm.
Quý vị đi chùa hay nhà thờ đều phải cẩn thận với loại côn an tôn
giáo. Dại dột mà tâm sự là bị tù
ngay.
Vì
vậy, câu châm ngôn “chỉ biết còn đảng
thì còn mình” hoàn toàn đúng với lũ côn đồ côn an CSVN. Tuy nhiên, khổ nỗi, người dân Việt Nam
cảm thấy câu nầy chẳng hạp lổ nhĩ tý nào.
Trật lất. Người dân Việt Nam
hoàn toàn nghĩ khác. Thầm tính sổ
cuộc đời mình, người Việt Nam thấy từ khi có đảng CSVN thì mình chẳng còn
chi cả. Chẳng có quyền làm người
(nhân quyền), chẳng có quyền làm dân (dân quyền), cũng chẳng có tý mẹ gì
thứ quyền gì bỏ túi làm thuốc chơi, ngoài cái quyền cúi đầu vâng lệnh đảng
CSVN, tung hê đảng CSVN.
Nầy
nhá! Trước đây, nhà nước CSVN thi
hành chính sách kinh tế chỉ huy, ngăn sông cấm chợ. Ở nông thôn thì lùa tất vào hợp tác xã
nông nghiệp, đánh kẻng ra đồng làm việc tính điểm, gọi là “lúa điểm”, tức
“liếm đủa”, chứ có cóc gì đâu mà ăn.
Ở thành thị thì nhà nước đánh tư sản mại bản, tư sản dân tộc, tiểu
tư sản, tiểu thương, thi hành chủ trương “Công Tư Hợp Doanh”, mà dân chúng
diễn dịch lại là “Của Tôi Họ Dành”.
Nhà nước, đảng viên, cán bộ dành hết, cơ cấu hết. Đó là nói chữ cho vui chứ thật ra nhà
nước cướp hết. Cướp nhà, cướp xưởng,
cướp máy, cướp xe, cướp tài khoản.
Rồi nhà nước bao cấp, ban phát lợi lộc xã hội theo cấp bậc trong
đảng. Đi mua hàng theo kiểu “xã hội
chủ nghĩa” là “xếp hàng cả ngày”.
Đến
khi dân đói quá, không có tiền có của hối lộ đảng, đảng cũng đói, nên mở he
hé cho kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa. Trời đất quỷ thần ơi! Định hướng xã hội chủ nghĩa là cái quái
gì, ai hiểu nổi? Ngay cả tổng bí thư
đảng CSVN cũng không hiểu nỗi. Không
ai biết thằng cha nào nghĩ ra chữ nghĩa thật hoa mỹ, định hướng xã hội chủ
nghĩa, cho dân chúng ăn bánh vẽ. Dựa
vào định hướng nầy, đảng viên cán bộ càng ngày càng vẽ với, càng tham nhũng
tợn. Dân oan khắp nước kêu gào long
trời lỡ đất mà chẳng có ai xét xử, vì không lẽ chúng tự xét xử chúng. Chúng tự xét xử chúng, diệt tham nhũng
đi, còn ai là cộng sản nữa. Uỷ ban
bài trừ tham nhũng là trò xiếc mua vui mà thôi.
Đó
là ở thành thị, còn ở nhà quê thì dân chúng khổ cực không bút nào tả
được. Xem hình ảnh những trường học
trống trơn, học trò qua sông phải đu giây như tạc dzăng trên rừng xanh,
hoặc qua các cầu khỉ lắc lẻo rất dễ rớt tỏm xuống sông, có em phải chui vào
bao ny lông kéo qua sông, trông thật tội nghiệp.
Đó
là vài hàng phát thảo vắn tắt đời sống kinh tế. Còn về chính trị, thì điều 4 hiến pháp
1992 định rằng đảng CSVN lãnh đạo toàn dân, ngổi chểm chệ trên đầu dân, mà
chẳng ai bầu cho cái đảng thổ tả nầy cả.
Nghe dân kêu ca quá, vừa rồi, đảng CSVN quăng ra một miếng da lừa
cho dân gặm. Dân đâu có ngu mà
gặm. Chỉ có mấy bác trí thức trí ngủ
bu vào bàn loạn, đề nghị bỏ điều 4 nầy.
Đúng là vớ vẩn.
Đây
là kịch bản khôi hài đen của CSVN vì CSVN quá có kinh nghiệm về việc
nầy. Điều 4 hiến pháp 1992 của VNCS
sao chép lại điều 6 hiến pháp 1980 của Liên Xô . Ở Liên Xô cũng có thời nổi lên xôn xao dư
luận đòi bỏ điều 6 nây. Nhưng nếu bỏ
điều 6 thì còn gì là quyền lực của đảng CSLX, nên lãnh đạo CSLX nhất quyết
không chịu bỏ. Bây giờ ở VN, các
đảng viên CSVN dại gì bỏ điều 4 nầy, vì nếu bỏ điều 4 nầy thì đảng viên chỉ
đi ăn mày chứ biết làm gì mà sống, mà ăn trên ngồi trước thiên hạ.
Hơn
nữa, chẳng những điều 4 hiến pháp, mà tất cả những luật lệ của Việt Nam
cộng sản hiện nay đều bàng bạc không khí điều 4 hiến pháp. Luật lệ nào ở Việt Nam bây giờ cũng để
bào vệ đảng, mà bảo vệ đảng nghĩa là một hình thức điều 4 hiến pháp. Nếu bỏ điều 4 thì cũng như không, vì các
luật lệ khác còn khắc khe hơn điều 4 nữa.
Xin hãy bỏ ảo vọng đi các bác trí thức trí ngủ ơi. Chế độ CS không bao giờ sửa đổi được,
đừng có dại tham gia ý kiến ý cò, chỉ có vứt chế độ CS vào sọt rác là hay
nhứt.
Nếu
không vứt vào sọt rác, nếu đảng CSVN vẫn còn đó, thì người dân Việt Nam
chẳng còn gì cả. Từ năm 2009, sinh
viên Lê Trung Thành đã báo động: "Các
anh ơi!Các chị ơi! Các mẹ ơi! Còn cờ
đỏ sao vàng thì không bao giờ có độc lập, tự do, hạnh phúc.” (đăng trên
các web site13-03-2009.) Người dân
Việt Nam chúng tôi chẳng có tý tự do nào cả. Đi chùa hay đi nhà thờ thì gặp giáo sĩ
quốc doanh. Báo chí thì rặt cả
phường bồi bút, chỉ còn một số liêm sĩ thì kẻ bị nghỉ việc, người bị
bắt. Nhẹ nhứt là bị theo dõi, de
dọa, bôi bẩn…
Còn
chính trị thì nhiều chuyện vui nữa.
Bầu cử thì đảng cử dân bầu.
Người ra ứng cử phải do đảng CSVN cử ra, thông qua Mặt trận Tổ
quốc. Cái mặt trận nầy là MẶT TRẬN
PHẢN QUỐC vì là cánh tay nối dài của cái đảng thổ tả phản quốc từ khi thành
lập cho đến ngày nay. Mà mấy tên dân
biểu bầu ra chỉ để làm bù nhìn gật đầu hợp thức hóa những luật lệ do đảng
CSVN bày ra.
Theo
điều 4 hiến pháp, đảng lãnh đạo chế độ, nên lãnh đạo tuốt tuột, từ trung
ương xuống địa phương. Năm năm đảng
họp một lần. Nội bộ tranh giành,
chia chác quyền lực. Tên nào cũng
bặm trợn, gian ác, tham nhũng, bóc lột.
Chỉ khổ người dân. Ỳ ạch đóng
thuế để nuôi bộ máy cầm quyền cồng kềnh gồm đảng, chính quyền, rồi cái mặt
trận phản quốc nữa.
Không
có gì thì dân chúng kêu oan. Dân
chúng kêu oan biểu tình khắp nước thì bị bắt bớ đánh đâp. Dân bị bóc lột, cướp nhà, cướp đất, hết
đường sinh sống, đâm ra liều lĩnh, biểu tình dài dài. Tuy nhiên, dân oan, khiếu nại, kiện tụng,
chống tham nhũng biểu tình, bị bắt rồi có cơ hội được thả ra. Ngược lại những người biểu tình bất bạo
động vì đối kháng chính trị, chống Trung Cộng xâm lược, thì bị côn an CSVN
đánh dập, bắt giam nặng nề, cô lập, bao vậy, cho chừa cái tật yêu nước
chống ngoại xâm.
Sinh
viên Phương Uyên chỉ viết một câu ngắn “Tàu khựa cút đi”, mà bị đì cho đến
giờ nầy còn bị đì, không được học hành gì cả. Còn anh chàng nhạc sĩ Việt Khang nhẹ
nhàng hỏi: "Xin hỏi anh là ai? /
Sao bắt tôi tôi làm điều gì sai? / Xin hỏi anh là ai? / Sao đánh tôi chẳng
một chút nương tay? / Xin hỏi anh là ai? / Không cho tôi xuống đường để tỏ
bày / Tình yêu quê hương này, dân
tộc này đã quá nhiều đắng cay!/ Xin
hỏi anh ở đâu? / Ngăn bước tôi chống giặc Tàu ngoại xâm
/ Xin hỏi anh ở đâu? / Sao mắng tôi bằng giọng nói dân tôi? …” Thế là Việt Khang vào ngồi nhà tù nhỏ gở
khoảng 1,500 tờ lịch.
Tỏ
bày lòng yêu nước liền bị côn an CS bắt giam. Như thế, không khác gì nhà nước CSVN tịch
thu lòng yêu nước của người dân. Dân
chúng không còn gì, chỉ còn lòng yêu nước mà cũng bị tịch thu. Thế thì còn ai dại gì nuôi dưỡng, tỏ bày
lòng yêu nước nữa. Vì vậy lòng yêu
nước dần dần bị thui chột trong dân chúng.
Dân chúng trở nên ù lỳ, vô cảm, lao vào cà-phê, rượu chè, cờ bạc, cá
độ, trác táng. Những nhà nghiên cứu
xã hội ưa trách cứ thanh niên trong nước ngày nay cà phê cà pháo, rượu chè
bù khú cả ngày. Xin đừng trách họ mà
hãy dẹp bỏ cái đảng CS và nhà nước CS thổ tả lưu manh thì tình trạng xã hội
mới khá hơn được.
Tình
hình dân khí như thế, thì lấy gì mà bảo vệ độc lập dân tộc khi sơn hà nguy
biến. Như thế, nếu còn đảng CSVN thì
nguy cơ mất nước lồ lộ trước mắt. “Giờ đây / Việt Nam còn hay đã mất / Mà
giặc Tàu, ngang tàng trên quê hương ta / Hoàng Trường Sa đã bao người dân
vô tội / Chết ngậm ngùi vì tay súng giặc Tàu …” (Việt Khang).
Những
mô tả trên đây còn nhiều thiếu sót, chưa nói hết thực trạng xã hội Việt
Nam, nhưng cũng đủ cho thấy CÒN ĐẢNG CSVN THÌ DÂN VIỆT NAM CHẲNG CÒN
GÌ. Đó là chuyện ở trong nước. Còn chuyện bên ngoài thì thê thảm hơn
nữa.
Không
cần trở lui quá khứ xa xôi làm chi, chỉ xin bắt đầu từ thế kỷ 21 trở
đi. Đầu tiên, ngày 30-12-1999, hai
ngày trước khi bước qua thế kỷ 21,
hai bộ trưởng Ngoại giao Việt Cộng và Trung Cộng ký kết tại Hà Nội “Hiệp ước về biên giới trên đất liền Việt Nam - Trung Quốc”, theo đó
Việt cộng nhượng cho Trung Cộng 720 Km2 đất liền ở hai tỉnh Cao Bằng, Lạng
Sơn; làm mất ải Nam Quan lịch sử và một phần thác bản Giốc.
Xin
mời độc giả tìm đọc các sách về địa lý và lịch sử xuất bản từ sau năm 2000,
hầu như không có địa danh Nam Quan.
Như thế, con cháu chúng ta sau nầy sẽ không biết có Nam Quan, và nếu
có nghe nói đến Nam Quan thì không biết Nam Quan nằm ở đâu? Như thế là CÒN ĐẢNG CSVN THÌ ẢI NAM QUAN
KHÔNG CÒN LÀ ẢI CỦA MÌNH. Mất mà con
cháu về sau không biết. Đau thật.
Một
năm sau, ngày 25-12-2000, tại Bắc Kinh, đại diện hai nước lại ký kết “Hiệp ước phân định lãnh hải”, phân
chia quyền lợi trên Vịnh Bắc Việt, làm mất khoảng 10,000 Km2 mặt biển, tức
khoảng hơn 8% diện tích Vịnh Bắc Việt.
Từ đó, bản đồ Biển Đông của chúng ta không còn một số hải đảo như
Hoàng Sa, Trường Sa, vì đã lọt vào tay Trung Cộng. Ngư dân Việt Nam ra biển Đông đánh cá
liền bị tàu lạ đuổi chạy có cờ, nghĩa là với chế độ Việt Cộng, mất biển mất
đảo mà người dân không biết. Biển
Đông KHÔNG CÒN LÀ BIỂN CỦA MÌNH. Mất
biển mà chính ngư dân không biết.
Chán không?
Rồi
núi rừng và cao nguyên Bắc Việt, cùng núi rừng và cao nguyên Trung Việt (mà
Việt cộng gọi là Tây nguyên) cho tụi Tàu khựa thuê, khai thác đủ mọi thứ
trên đời, làm đồn điền, khai bô-xít, trở thành cứ địa riêng của Tàu
khựa. Nhà cầm quyền Việt cộng không
được quyền kiểm soát. Biết đâu đó là
những căn cứ quân sự của Trung Cộng khi có biến cố gì xảy ra. Như thế CÒN ĐẢNG CSVN, NÚI VÀ CAO NGUYÊN
CŨNG KHÔNG CÒN LÀ CỦA MÌNH. Mất mà
dân không biết.
Tóm lại, với côn đồ côn an, “chỉ biết còn đảng thì còn mình”. Tuy nhiên, côn đồ côn an chỉ là thiểu số
tay chân của đảng CSVN, một đảng thổ tả ăn cướp, phản dân hại nước. Trong khi đó, với đại đó số dân chúng
Việt Nam còn lại, còn đảng CSVN thì dân chúng mất hết, mất dân quyền, mất
nhân quyền, mất tự do, kể cả những tự do căn bản, và nhất là mất nước.
Vậy thì câu kết luận thật rõ ràng: “CÒN ĐẢNG CSVN THÌ
KHÔNG CÒN MÌNH”. Bởi vì khi nước đã
mất, thì mình làm sao còn được! Phải
không bà con?
TÚ
KÉP
(Toronto,
Canada)
|