CHIỀU
MỘT MÌNH SÂN TRƯỜNG
Rồi các em bỏ đi về tám
hướng
Một mình thầy đứng lại
giữa sân trường
Hồn no đầy mới lạ của
trăm phương
Có bao giờ lòng quay về chốn cũ ?
Thầy ở đó như một lòai cổ
thụ
Nhánh khô gầy thương nhớ chồi
xanh
Em một thuở làm học trò bé bỏng
Bàn ghế kia thầy cúi xuống dỗ dành
Em có nhớ đã âm thầm đứng khóc
Điểm không thầy cho vì chẳng
thuộc bài ?
Em có nhớ gục vai thầy thổn
thức
Chiều tan trường năm học
cuối mười hai ?
Em một thuở quần xanh áo trắng
Leo cổng trường trốn học đi
rong
Bên cửa lớp mơ đất trời
biển lớn
Và trong tim nở thắm một môi hồng
Em nhan sắc một thời con gái
Để ai về thương tiếc
tuổi thanh xuân !
Em dáng ngọc đẹp như tiên tuyệt
thế
Đến bây giờ chúng bạn vẫn bâng
khuâng .
Các em đi ! Các em đi biền biệt !
Trên thềm xưa thầy đứng đó
cô đơn
Nghe trong gió tiếng thì thầm tha thiết
Mến thương ơi ! Lòng muốn
dỗi hờn !
Các em đi ! Các em đi biền biệt !
Chiều sân trường lá cứ rụng lao
xao
Nghe có bước chân ai về cuối lớp
Thầy ngẩng lên đợi một
tiếng chào !
TRẦN HOAN TRINH