Bến Cuối 3
Ký –Thùy An
Kim Hài
email qua, thắc mắc: “Tại sao lại là Bến Cuối? mình vẫn còn nhiều thời gian
mà!” Xem ra, lão bà này lạc quan quá. Và tôi, cũng không đến nỗi bi quan,
nên reply: “Chưa đâu, sẽ có Bến Cuối 2, Bến Cuối 3… đến Bến Cuối n thì quỹ
thời gian của chúng ta mới cạn.”
Tôi
đã viết xong Bến Cuối 2, định gác “chuột” nghỉ ngơi và thư giãn một thời
gian, chuẩn bị cho Bến Cuối 3 –nơi sẽ là không gian của những khung trời kỷ
niệm: Sài Gòn, Đà Nẵng, Huế… trong chuyến về Việt Nam sắp tới. Nhưng sáng nay thức dậy, kéo tấm mành cửa, thấy cây
đào dưới vườn ra hoa rực rỡ, những tia nắng đầu ngày thả những nụ vàng lên
thảm cỏ xanh, tâm hồn bỗng bâng khuâng xao xuyến, muốn ghi lại một vài cảm
nghĩ nhẹ nhàng. Thế là ngồi vào ghế, mở bàn phím, gõ vài chữ vu vơ. Đó là
thói quen từ khi bước vào tuổi già, phải viết, phải suy nghĩ, phải tạo điều
kiện cho các nơ ron thần kinh hoạt động, bởi sẽ đến một thời điểm, lực bất
tòng tâm, không nhớ được gì.
Bắt đầu từ cú phôn của Phước Khánh:
“Chị ơi, em dọn nhà rồi. Xuống ở với em một tuần nghe.” Nhanh thật. Quay đi
quay lại đã hơn 3 tháng, kể từ ngày nhóm Tào Lao Houston đi bụi hai ngày một
đêm. Bây giờ chỉ mình tôi đi bụi với xắc hành lý đầy đủ quần áo ấm, thuốc
men… Nhà Phước Khánh rất gần chợ Việt Hoa, nhỏ xinh với ba phòng ngủ ấm áp, sàn ván bóng ngời. Phòng
ăn rộng rãi, nhà bếp sạch sẽ gọn gàng. Phòng khách lịch lãm với bộ salon bọc
nhung đỏ thắm. Ti Vi, đầu máy Karaoke đặt trước lò sưởi chỉnh chu nhưng
chưa hát được, vì giá loa và ampli mắc quá, phải chờ sale thôi. Hai chị em
hơi buồn nên rủ nhau đi chợ Hồng Kông mua cua về nấu bánh canh và chè khoai
tía. Phước Khánh bàn làm thêm gỏi mít, mời bạn bè đến chơi, xem như ăn tân
gia luôn. Có lý. Tôi nhấc phone gọi các cặp đôi hạnh phúc như ĐỗThu –Trâm,
Lê Long –Hoa, Vũ Long –Loan… Tiếc là cặp XHoa –Thạch ở Dallas không đi được,
còn cặp Vượng –Hường đã về Việt Nam từ lâu. Vợ chồng Vũ Long xuất hiện sớm
nhất và đem đến cho Phước Khánh một niềm vui bất ngờ, đó là lời hứa tuần tới
sẽ tặng cặp loa và ampli, chúc mừng nhà mới.
Qua
tiệc tân gia, hai chị em rảnh rỗi suốt ngày chuyện trò, nghe nhạc, theo dõi
cuộc thi Tiếng Hát SGN trên truyền hình... hoặc theo xe của cô con gái
Khánh đi shopping, ăn uống, vui chơi cho hết thời gian. Mới trở về nhà hôm
nay thì ngày mai, Vũ Long gọi: “Ái ơi, mình lắp xong dàn Karaoke rồi, xuống
hát.” Nghe lòng nôn nao nhưng không lẽ đi tiếp? Ông bạn già còn gõ cửa tâm hồn ăn uống của
tôi nữa chớ: “Ái ơi, Phước Khánh đang nấu bún bò, còn làm thêm bánh bột lọc
nữa, xuống ăn.” Nghe muốn chảy nước miếng, nhưng đành trả lời: “Thôi cho Ái
hẹn tuần sau. Long ăn dùm Ái một tô bún, ba cái bánh và hát dùm Ái bài Giọt
Lệ Cho Ngàn Sau nhé.”
Phước
Khánh có bà mẹ chồng là chuyên gia ẩm thực người Huế nên cũng học hỏi được
cách làm rất nhiều món ngon. Tuần này, cô nàng trổ tài nấu Mì Quảng. Khách
mời chỉ có tôi và vợ chồng Vũ Long. Long mở đầu buổi Karaoke bằng bài Giọt
Lệ Cho Ngàn Sau của Từ Công Phụng theo yêu cầu của tôi từ tuần trước... Yêu nhau một thời xa nhau một đời, lệ
này em nhỏ xuống ngàn sau…Ngày xưa, Long đã là “ca sĩ” của lớp tôi rồi,
bây giờ với tuổi gần bảy bó, giọng Long vẫn mạnh mẽ chứ không yếu như tôi,
chỉ còn lại chút hơi tàn, nhưng vẫn thích ca hát như hồi còn trẻ. Phước
Khánh thì khỏi nói, con chim họa mi của một thời PCT, gần nửa thế kỷ qua, vẫn
còn lãnh lót, khiến cho ông bác sĩ bạn tôi là Nguyễn Hữu Lân phải mượn mấy
câu thơ của Thế Lữ để tặng cô nàng: “Tiếng
hát trong như suối ngọc tuyền, êm như hơi gió thoảng cung tiên, cao như
thông vút buồn như liễu, nước lặng mây ngừng ta đứng yên…”
Nhớ
hôm nào Phan Thanh Hòa ở Cali điện thoại kể chuyện đến nhà thăm Lân, nói
Lân hiện không được khỏe lắm, suốt ngày ở nhà cũng buồn nên muốn liên lạc với
tôi qua email. Thư qua thư về, Lân bỗng biến thành “Bác sĩ gia đình” cho
tôi từ lúc nào không hay. Tôi thường hỏi Lân đủ thứ bệnh, từ cảm cúm, nhức
đầu sổ mũi … cho tới huyết áp, tiểu đường, thấp khớp… Lân giải thích rõ
ràng, mạch lạc và cho những lời khuyên hữu ích. Lân sống rất tình cảm, thường
nhắc đến những kỷ niệm hồi còn đi học, đến thầy cô, bạn bè… đến quán chè
Ngã Năm, bún bà Đào, nem bà Đệ… Thỉnh thoảng Lân còn gửi cho tôi nhiều bài
hát, văn thơ, chuyện tiếu lâm đọc cười muốn chết. Lân còn có trí tưởng tượng
thật phong phú, đặt tên cho nhóm bạn bè ở Houston là Tân Thủy Hử, gọi Vũ
Long là Võ Tòng, Phước Khánh là Tống Giang và tôi là… Tào Lao Nữ Hiệp!!!
Vũ
Long nghỉ phép 6 tuần, bạn bè có dịp hàn huyên tâm sự. Lại gặp nhau ở nhà
Phước Khánh thưởng thức món Phở do bà xã Long biểu diễn, rồi lại Karaoke,
hát hoài không chán … Thuở ấy không
gian chìm lắng trong mơ, tà áo em xanh mầu mắt ngây thơ… giai điệu sâu
lắng củaTiếng Hát Học Trò gợi nhiều kỷ niệm, chợt nhớ hồi còn ở Việt Nam, cặp
Vượng –Hường song ca bài này rất tình tứ.
Tôi
trở về nhà ăn tết cùng con cháu với hai cuộc hẹn trước mắt: Tiệc tân niên tại
nhà Lê Long và đi Dallas dự lễ Nguyên Tiêu ở chùa Đạo Quang theo lời mời của
người bạn học –thầy Tịnh Đức. Nói là ăn tết cho vui, chứ nơi này không có tết.
Chợ búa vắng vẻ, phố xá im lìm, họa chăng hương vị tết chỉ có tại các chùa
Việt Nam và trên Ti Vi với hình ảnh hoa đào hoa mai khoe sắc thắm trên nền
nhạc xuân rộn ràng ... Ngoài trời bao
la trong tươi bao cô gái đẹp cười trông xinh như hoa, lập lòe tà áo xanh
xanh chen bông tím vàng đẹp hơn tiên nga… Qua tết, nhận được email của Kim Hài kể
chuyện hôm mồng năm, bạn bè họp mặt ở nhà Diễm Dương nhưng Vượng –Hường đi Đà Lạt nên không đến. Rồi
còn khoe mấy ông bây giờ bỗng dưng muốn… làm ca sĩ, người nào cũng hát một
lúc mấy bài, nào là Hoa Soan Bên Thềm Cũ, Lá Thư, Gửi Gió Cho Mây Ngàn Bay …
giá có Vượng, thế nào lão ta cũng ca bài “tủ” cho coi… Đường xưa lối cũ, có bóng tre, bóng tre che thôn nghèo… Chưa kịp
reply, đã nhận được email tiếp theo, báo tin Vượng bị tai biến liệt nửa người,
đang cấp cứu ở bệnh viện. Gọi điện cho người con gái Vượng hoài không được,
tôi phone về Việt Nam gặp Hường. Hường bảo Vượng đã xuất viện, hiện đang tập
vật lý trị liệu ở nhà. Suy nghĩ về bạn bè, về Vượng, vể sự vô thường của đời
người, tôi mất ngủ nhiều đêm và không còn cảm hứng để viết nữa. Thôi nhường
cho Phước Khánh viết tiếp, hoàn tất bài ký này:
*
HỌP MẶT TẠI NHÀ ANH CHỊ
LÊ LONG
Anh Lê Long mời nhóm
ngày Chủ Nhật 17 / 2, thế là Ái lên nhà PK để cùng đi. Lần
họp mặt này có thêm
2 nhân vật cựu học sinh PCT: chị
Phương Nga (56-63) và chị
Diệp (58-65). Thành phần tham
dự gồm :
v/c Đỗ Thu , v/c Anh Vũ văn Long , Ái (Nhà văn Thùy An) ,Phước Khánh,
v/c chị Diệp, chị Phương Nga với người em gái, và v/c chủ nhân
Lê văn Long . Buổỉ tiệc diễn
ra trong bầu không khí thật ấm
cúng, vui vẻ… với thức ăn thật
ngon ... Mọi người tranh nhau kể
lại những chuyện xưa cũ cuả thời học trò, buồn có , vui có ... ôi! thật êm đềm làm sao! Hôm nay mọi
người ngồi đây, cùng hồi tưởng lại kỉ niệm
cuả một –thời –vang –bóng mà cảm thấy
vô cùng nuối tiếc. Thắm thoát
đã mấy chục năm qua
... Và, thật hạnh phúc biết
bao khi giờ đây, ở vào tuổi
tác này –U60, U70 –Chúng ta đã được
gặp laị nhau, cùng ngồi bên nhau . .. trong
không khí tràn đầy ấm cúng này…. mà tưởng chừng
như… một giấc mộng!
Chuyện
trò quên cả giờ
giấc . .. đến lúc nhìn lại đồng hồ thì
đã hơn 12
giờ khuya !
Chia tay nhau về, ai nấy
không quên dặn dò
.. sẽ còn tiếp tục
những lần hop mặt
khác nữa... Ai bảo
lớn tuổi thì không còn… ham
vui chứ !!!
Ái
vẫn còn lưu lại
nhà Phước Khánh thêm
vài ngày nữa , vì .... chia tay không đành! Lý do chính
vì Phước Khánh
sống một mình
, không vướng bận , lệ
thuộc vào ai… nên thật thoải mái mỗi
khi có bạn bè đến thăm, Phước Khánh
lại rất quý và rât
nhiệt tình với
bạn bè. Và . .. vì vậy mà Ái
vẫn luôn đến
với Phước Khánh
ở chơi để Phước Khánh không
buồn nhiều vì sự cô đơn của mình. Cả 2
lại rất hợp về Thơ, Văn , Văn
Nghệ ...
ĐI CHÙA ĐẠO QUANG –DALLAS
*
THĂM THẦY TỊNH ĐỨC
Chuyện vui vẫn tiếp tục .... Thầy
Tịnh Đức ở
Dallas điện thoại mờì
Nhóm về Chùa
để dự Lễ
Rằm Tháng Giêng. Chúng tôi họp
bàn nhau và cuối cùng
quyết định đi theo lời mờì rất nhiệt tình cuả Thầy. Được đi dự
Lễ Rằm đầu năm
cũng là điều may mắn.
Thế
là , chúng tôi cùng bàn sẽ
đi 2 ngày –Thứ 7 và Chủ Nhật, và chia làm 2
Nhóm.Nhóm 1 gồm : Vợ Vũ văn
Long , Ái, Phước Khánh đi bằng xe Bus, Nhóm 2 gồm: Chị Phương
Nga , v/c Lê Long
thì đi xe nhà. Tối thứ 6, Chị Vũ văn Long đem xe đến đón Ái
& Phước Khánh về
nhà Anh Chị
ngủ laị để sáng thứ 7
ra bến xe bus cho kịp giờ ,
vì nhà chúng tôi đều ở cách xa nhau. Tối đó, ở
nhà v/c Vũ văn Long, chúng tôi gần như thức
suốt đêm … lần này không phải
vì ham trò chuyện
, mà vì chúng tôi
thức đến gần
3 giờ sáng để
cùng đi đón
Vũ văn Long đi làm về . Phải
thành thật khen ngợi
Chị Vũ văn Long, quả là một người vợ tuyệt vời! Ngoài những công
việc nội trợ, chị còn phải đi làm thêm để
phụ giúp chồng con, mỗi đêm, chị còn phải thức khuya, có khi đến 4 , 5
giờ sáng để lái xe đi đón chồng đi làm về , nhất
là vào những lúc
trời mưa gió. Hôm đó Ái & PK
cùng chị Long đi đón anh Long, tình bạn
không vì bao chục năm xa cach
mà mất đi sự thân thiết, gần gủi. V/c Vũ văn Long vẫn
luôn là người bạn
rất dễ thương, rất chân tình ... mà chúng tôi
luôn quý mến.
Sáng hôm sau ,Thứ 7, được con gái của VVL đưa ra bến Xe Bus
sớm để kip khởỉ hành
9g. Đây là lần đầu tiên được
đi Xe Bus tại đất Mỹ! Ban đầu,
chúng tôi cũng hơi
lo và không biết là cuộc hành
trình có được thông suốt không? Nhưng
.. thật trái vớí những
lo sợ viễn vông . ..
Chúng tôi thật thoải mái với chuyến đi ngắn này, tuy rằng phần đông
hành khách trên xe là da đen, nhưng họ thật vui vẻ, hiền lành, không
ồn ào và rất lịch sự. Tài xế lái xe
rất cẩn thận và không phải dừng laị nhiều nơi để đón khách.
Xe đi và đến nơi rất đúng giờ.
Có lẽ vì
luôn bị ám ảnh
vớí tình trạng xe Bus , cũng như các xe Đò ở VN nên chúng tôi bị nhập tâm chăng ???
Xe đến
Dallas đúng 1g trưa, và tại đây đã có Anh Đào Bạch Thạch đến đón chúng tôi
về nhà, trước đó, chúng tôi đã có liên lạc với v/c anh Thạch và Xuân Hoa ( XHoa cùng lớp với PK) , và
2 v/c anh Thạch nhất định mời
chúng tôi về nhà. Không hẹn mà
cùng lúc, nhóm Lê văn Long
cũng vừa về đến nhà v/c
anh Thạch. Tại nhà v/c anh Thạch , chúng tôi đã đươc
tiếp đón rất thân tình với các
món ăn đậm tình quê hương : Bún Bò, Bánh Bột Lọc, Gỏi tôm thịt dưa leo ... Xuân
Hoa nấu rất ngon, Bún bò Huế không thua gì Bún bò đường Nguyễn thị Giang của Đà Nẵng năm xưa. Và nhất là trong cái thời tiết lạnh lẽo
như thế này .... ngồi trước một tô bún bò thơm ngon nóng hổi
thì ... còn gì tuyệt hơn!!!!
Ăn
uống xong , Chúng tôi
cùng đi đến
Chùa thăm Thầy Tịnh
Đức vì sợ ngày mai làm lễ
bận rộn sẽ không gặp được Thầy. Chùa ở cũng khá xa nhà anh Thạch,
và tọa lạc trên một khuôn đất rất rộng. Chùa được xây cất rất đẹp
và kiên cố. Chỗ đậu xe rộng rãi.Các Tượng Phật đã
được Thầy Tinh Đức cất
công thỉnh từ
Chùa Non Nước ĐN –thật công phu. Chung quanh khuôn
viên Chùa được trồng nhiều loại
hoa khiến khách đến thăm Chùa luôn tấm tắc
khen ngợi và thế nào cũng phải chup nhiều tấm hình để kỉ niệm. Chị
Phương Nga dẫn đầu phái đoàn và
bắt chúng tôi phải
đứng chụp hình, tạo dáng… trong
cái nắng của buổi trưa như thế này
... mắt người nào cũng như muốn
sụp xuống ... có lẽ khi sang hình ra trông buồn cười
lắm - thật vui.
Chụp
hình xong, chúng tôi bước vào bên
trong Chùa. Ngoài Chánh điện, còn
có nhiêù phòng khác như : Phòng
hội họp, phòng thờ các Vong Linh, phòng tiếp khách , phòng bếp , phòng ăn uống, căn tin bán đồ chay và các sách về Phật Pháp,
các
hình tượng Phật... và cũng có
riêng một phòng lớn được làm sân khấu
để trình diễn Văn Nghệ vào các dịp Lễ,
Tết.... Tất cả các phòng đều được trang trí thật mỹ thuật, sạch sẽ, trang
nghiêm.
Thầy
Tịnh Đức đón chúng tôi trong phòng riêng của Thầy với tất cả niềm hân hoan khi gặp laị bạn bè xưa cũ. Thầy trông rất khoẻ với nước da hồng hào, giọng nói rổn rãng ...
Thầy vốn thích Văn Nghệ , nên khi
chúng tôi vừa ngồi xuống là thầy đã
vôị vàng đi lấy một chồng sách Nhạc với đủ loại: Nhạc Tiền
Chiến, Nhạc Tình cảm, Nhạc Karaoke , dễ có đến 7 , 8 cuốn
Nhạc dày cộm các bài hát. Thầy mở đầu phần Văn Nghệ bằng bài hát “ Đường xưa lối cũ”, và sau
đó, với niềm cao hứng, Thầy đã hát
liên tục 10 Bài, phần nhiều là các bản Tình ca. Thầy hát cũng khá hay , mọi
người vỗ
tay thật to , trông Thầy thật vui sướng. Chúng ta cũng thật hãnh diện khi có được
một người bạn, một vị Thầy
chân chính ... dầu đã bước vào con đường Phật Pháp ,
tu hành .... nhưng tâm hồn của Thầy vẫn luôn rộng mở, dạt dào, hoà mình với
niềm vui cùng bạn bè.
Thật đáng
cho Chúng ta nể phục.
Chuà Đạo Quang của Thầy đươc xem là
ngôi Chuà lớn nhất Dallas, không chỉ
ở vị trí rộng rãi, to lớn, mà
còn do ở đức độ từ bi quãng
đại cuả Thầy, tiếng tăm vang xa, đã
được hầu hết các Phật tử
vùng Dallas vô cùng kinh phục .
... Sau khi Thầy Tịnh Đức hát, tiếp theo đó,
cùng chung niềm vui hội ngộ, PK, Lê
Long và cả Ái cũng tiếp nối với
những bài hát của một thời. Những giọng
ca được gọi là “ cây nhà lá vườn” hình như làm sống laị trong lòng mọi người
nỗi niềm nhớ trường xưa bạn cũ, nhớ
những lần trình diễn văn nghệ của trường (có bán Vé ) vào dịp cuốí năm hoặc Tết, nhớ căn phòng khánh tiết rộng rãi
được làm sân khấu để hội diễn văn nghệ ... nhớ từng khuôn mặt .. từng vai diễn .. từng giọng ca .. học trò đã góp phần làm vẻ vang
cho Trường .... Trong tiếng
hát của mỗi người, hình như có pha quyện niềm xúc
động… càng làm tăng thêm sự ấm áp, thân tình cho buổi hội ngộ này.
*DỰ LỄ
RẰM TẠI CHÙA
ĐẠO QUANG
Sáng
hôm sau, Chủ Nhật, ngày chính thức tổ chức Lễ Rằm. Trước khi đến Chuà dự Lễ , chúng tôi cùng đi ăn sáng tại một tiệm phở nổi tiếng cuả Dallas
được v/c Anh Thạch giới thiệu , và v/c Anh Lê Long được “ hân hạnh” làm khổ chủ! Và, quả thật,
" Danh bất hư truyền”, Phở nấu rất ngon. Mọi người hình như cùng ý
nghĩ, lần sau có dịp về Dallas, thế naò cũng không quên ghé laị để được
thưởng thức tiếp!
Rời tiệm Phở , thấy thời gian còn sớm, chúng tôi
cùng bảo nhau ghé thăm nhà
cô An Hà Châu và mời cô đến chùa dự Lễ. Hình như trong hàng
giáo sư cũ của PCT , chỉ có cô An Hà Châu cư ngụ tại Thành Phố Dallas này. Vì vậy, nói làm sao hết nỗi mừng vui của cô khi gặp lại các
học trò cũ, và càng cảm động hơn, trong chúng tôi , có nhiều người chưa từng học với cô, nhưng vẫn
luôn giữ truyền thống
" Tôn sư trọng Đạo
", luôn quý trọng các thầy cô giáo cuả Trường. Cô Thầy ( Phu quân của
Cô là Nha sĩ
Vịnh ) sống thật hạnh phúc trong ngôi nhà nhỏ xinh xắn, cô vẫn còn rất
khỏe mạnh , nói năng lưu loát, thầy tuy đi đứng có chậm chạp hơn
nhưng vẫn còn
rất minh mẫn . Cô đem
hình ảnh các con, các
cháu ra khoe chúng tôi trong niềm sung sướng , mãn nguyện ... và thật đúng như vậy,
con cháu cuả Thầy Cô rất đẹp , rất dễ thương
và đều thành công trong
cuộc sống. Trong lúc chuyện
trò , Thầy vừa
nhìn Cô âu yếm , vừa
mỉm cười nói với chúng
tôi : " Cô
là Nữ Y
Tá tuyệt vời
của Thầy đó ". Chúng tôi nhìn nhau và thầm mong , Cô Thầy luôn giữ
được hạnh phúc đến
cuối đời –Một cuộc sống
, một tấm gương .. thật
quá đẹp !!! Và
không dễ đã có mấy ai hưởng được sự trọn vẹn đó, phải không???
Khi chúng tôi
đến Chùa thì
đã không còn chỗ đậu
xe. Từng dãy xe đậu san sát nhau
trong sân Chùa. Chúng tôi đành phải đậu xe ngoài đường và phải đi bộ một quãng. Xe của nhóm anh Lê Long đến trước
và đang đợi chúng tôi cùng vào. Vừa thấy chúng tôi, chị Phương
Nga vội chạy đến và ... thêm một lần nữa, lại chụp hình, tạo
dáng ...
Lễ Rằm
được tổ chức thật lớn tại Chánh Điện. Phật tử
tham dự rất đông, chật
ních cả Chánh Điện, không còn
chỗ ngồi, chúng tôi may mắn tìm được vài ghế
để ngồi chen vào dòng người.
Tất cả đều “an tọa” dưới đất.
Sau
khi các Phật tử làm Lễ Cung Nghinh
Thượng Tọa và
Các Chư Tăng, tiếp đến là
các Phật tử bé
tí lên dâng hoa đón mừng
Thượng Tọa và Chư tăng, rồi Thầy Thượng Toạ Tịnh Đức đứng lên đón mừng và cảm ơn các phật tử đã đến dự và tuyên
bố buổỉ Lễ bắt đầu.
Trong
không khí tưng bừng, nồng nhiệt, nhưng không kém phần trang nghiêm, mọi người cùng hân hoan đón chào
buổi Lễ như … một Hội Hoa
Xuân, cùng được thưởng thức những màn
trình diễn Muá Lân, văn nghệ xen kẻ. Có Ban Văn Nghệ của Chùa và sự đóng góp nhiệt tình cuả các ca sĩ nổi
tiếng như : Thanh Thúy, Ngọc Đan
Thanh ....
Chúng
tôi không ở lại xem tiếp tục Phần Văn Nghệ được, và
đành phải về lại nhà v/c Anh
Thạch nghỉ ngơi, ăn uống, để chuẩn bị
ra bến xe Bus trở về lại Houston. Nhóm 2 đã về lúc 3g chiều.
Đúng 6g30' chiều , v/c Anh Thạch - Xuân
Hoa đưa chúng tôi ra bến xe Bus. Và,
chúng tôi đã chia tay với v/c Anh Thạch - Xuân Hoa trong bịn rịn, luyến tiếc… dầu biết rằng Dallas –Houston chỉ cách nhau 4giờ lái xe. Cái quan trọng ở đây là tình cảm gắn bó ,
thân thương của những người bạn xưa
cũ đã dành cho nhau, cho dầu
thời gian xa cách đã chiếm trọn gần
cả đời người ... Thật quý hiếm thay !
Thời gian thăm viếng Chùa
và ở Dallas chỉ vỏn vẹn trong 2 ngày,thứ 7 & Chủ Nhật nhưng… thật vui, và đủ để lại trong lòng chúng tôi kỉ niệm khó phai nhòa. Chúng tôi, những người bạn gái, tuổi tác tuy có chênh
lệch, nhưng cảm thấy thật gần gủi,
thật thân tình và thấy thương
nhau hơn khi chúng tôi có được
thờì gian sống bên nhau, cho dầu chỉ trong khoảnh khắc. Thì ra, trong cuộc
sống, mỗi người đều có một hoàn cảnh
, một tâm sự . .. không ai giống ai… nhưng... đều mang nỗi niềm chung , buồn
nhiều hơn vui. Thời gian đi học phải nói đó là thời gian đẹp nhất, thơ mộng
nhất , vàng son nhất… và trong tất cả
chúng ta , không ai là không có nhiều kỉ niệm, dầu vui hay buồn , không
ai là không mang trong lòng nhiều nhớ tiếc, vấn vương về quá khứ , với những chuỗi ngày đẹp đẽ đó. Và còn hơn thế
nữa cho những người đã trãi qua một
cuộc sống bất hạnh.
Trong bạn bè
đã có nhiều người
từ bỏ chúng ta , vĩnh viễn từ
bỏ chúng ta… tất cả rồi cũng trở về
với cát bụi. Có bon chen, có sân si, có tị hiềm, ganh ghét nhau… cuối cùng rồi cũng chỉ là con số 0. Hạnh phúc của
chúng ta giờ này là còn được gặp nhau , còn được ngồi bên nhau chuyện trò, tâm sự ... đó
có phải là niềm mơ ước của chúng ta khi tuổi về già, khi mà con cái chúng
ta không còn cần đến chúng ta nữa, bởi
chúng đã có một thế giới riêng của nó… Và, đó cũng là quy luật mà chúng ta
đành phải chấp nhận. Đây chính là thời gian
mà chung ta cần tìm đến nhau,
an ủi, vỗ về nhau, là điểm tựa cho tinh thần của nhau. Và ... phải
chăng tất cả cựu hoc sinh PCT chúng
ta đều mang trong lòng hoài vọng đó: chính là sự đoàn kết, tương thân tương ái trong tình cảm dạt dào yêu thương dành
cho nhau????
Houston tháng 3/ 2013
|